Việc đầu tiên Độc Cô Tu xử lý khi hồi kinh là cái cọc mà Mộ Bạch còn lưu lại.
Mộ Bạch không còn, Hoàng đế chỉ có một mình, về cơ bản không phải là đối thủ của Độc Cô Tu. Rất nhanh sau đó, Hoàng đế bị Độc Cô Tu giam lỏng.
Có lẽ Độc Cô Tu không muốn rơi vào tội danh tạo phản, nên cũng không trực tiếp tạo phản.
Còn Tô Họa, sau khi vào phủ Nhiếp Chính Vương thì thường xuyên bị Vương Phi giày vò.
Trong cốt truyện gốc, không có sự nhúng tay của Mộ Bạch nên Độc Cô Tu không cần lấy Vương Phi để nhận sự hỗ trợ của Trấn Bắc Tướng Quân, đương nhiên không có màn kịch Tô Họa đối đầu với Vương Phi.
Tô Họa rất muốn quay trở lại huyện Bạch Hà, nhưng mỗi lần như vậy Độc Cô Tu đều dùng tình cảm để giữ chân nàng ta. Trước đây Tô Họa từng bị Tô gia bán đi hai lần, từ việc đó có thể nhìn ra, nàng ta là người mềm lòng.
Trước mặt nàng ta, Độc Cô Tu nói mấy câu về nỗi khổ của mình, Tô Họa rất nhanh chóng lại rơi vào tay giặc.
Vòng sáng của nữ chính vẫn còn, dù Vương Phi muốn giết chết nàng ta mấy lần, nhưng chưa lần nào thành công.
Cũng bởi vậy, trong một khoảng thời gian ngắn nhất, Tô Họa học được một kỹ năng mới, gia đấu.
Cuối cùng, Độc Cô Tu vẫn nhận được sự hỗ trợ của Trấn Bắc Tướng Quân, trở thành người đứng đầu thiên hạ. Hắn lặng lẽ giết chết Hoàng đế, làm một chiếu thư giả, truyền ngôi cho Độc Cô Tu.
Mặc dù có không ít người đều biết nội tình, nhưng bây giờ chuyện đã vậy, những người bất mãn kia nào đâu dám xuất đầu lộ diện, chỉ cần lộ diện là bị chém đầu.
Độc Cô Tu đăng cơ thành công.
Khi phong hậu mới xảy ra vấn đề.
Nhiếp chính Vương phi là con gái của Trấn Bắc Tướng Quân, lại là Vương Phi được cưới hỏi chính thức, đương nhiên nên được phong làm Hoàng hậu.
Nhưng Độc Cô Tu lại muốn phong Tô Họa làm hậu.
Vì vậy gặp phải không ít sự phản đối của đại thần, đặc biệt là Trấn Bắc Tướng Quân. Bị ép đến đường cùng, Độc Cô Tu chỉ có thể phong Vương phi làm Hoàng hậu, Tô Họa chỉ làm phi tử.
Lúc này, Tô Họa mới thấy rằng mình theo Độc Cô Tu hồi kinh là sai.
“Tỉ tỉ, tỉ đừng buồn.” Một thiếu nữ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tô Họa, “Trong lòng bệ hạ chỉ có tỉ. Cứ coi như cô ta là Hoàng hậu cũng không được sủng ái bằng tỉ.”
Tô Họa cười một cách miễn cưỡng, kéo tay Tô muội, “Tỉ tỉ không sao.”
Tô muội và Tô Họa dung mạo có phần giống nhau. Tô muội có lẽ khoảng 14 tuổi, ánh mắt còn chút ngây thơ, nhưng lúc cười lại rất ngọt ngào dễ thương.
“Tỉ tỉ, Bệ hạ vừa cho người tới nói, tối nay sẽ nghỉ ngơi trong cung của tỉ.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tô Họa mới nhiều hơn một chút.
Độc Cô Tu được người vây quanh đi vào, Tô Họa đã tắm rửa lại một lần, cũng trang điểm lại, nhìn xinh đẹp mê người.
Độc Cô Tu không để ý đến người bên cạnh, cứ thế bế bổng Tô Họa lên, rồi đi vào giường bên trong.
Người phía sau biết ý lui ra.
Hai người bọn họ làm một trận long trời lở đất trên giường. Tô Họa nằm sấp trên ngực Nhiếp Chính Vương, “Thiếp muốn về huyện Bạch Hà một chuyến.”
Lông mày Nhiếp Chính Vương chau lại, “Quay về làm gì?”
Nơi đó có một nữ nhân hắn rất ghét, đợi ở đây ổn định, hắn nhất định sẽ phái binh đi xử lý cô ta.
“Có một chút đồ thiếp muốn lấy về.”
“Nơi này có đồ gì không có? Nàng muốn gì, thì cho người hầu đi mua.” Cánh tay của Nhiếp Chính Vương lại đi du lịch trên người Tô Họa, “Nàng đừng quay về nơi đó, trẫm không yên tâm.”
Tô Họa không hài lòng, đẩy Độc Cô Tu ra, nằm quay lưng lại.
“Được được được, để nàng đi.” Độc Cô Tu quay người Tô Họa lại, “Nhưng nàng phải làm cho trẫm vui.”
Tô Họa véo Độc Cô Tu một cái rồi chủ động ngồi lên người hắn.
...
Tô Họa quay về huyện Bạch Hà. Nàng ta đã rời xa nơi này hơn một năm, huyện Bạch Hà thay đổi rất nhiều.
Nàng ta vừa bước vào, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bảng hiệu của Nguyễn gia.
Cả một dãy phố, có lẽ đều là bảng hiệu của Nguyễn gia.
Tô Họa cho người đi hỏi mới biết, bây giờ Nguyễn gia thực sự là người có tiền. Của tiệm ở huyện Bạch Hà thì có tới 8 phần là của Nguyễn gia, nói tới đất đai gần đây, đa phần đều bị Nguyễn gia mua hết.
Bây giờ, Thời Sênh là đối tượng mà không ít người ở Huyện Bạch Hà muốn lấy làm vợ, từng người từng người đến cửa nhưng Thời Sênh hoàn toàn không có ý muốn chiêu rể.