Nguyên chủ tên Tân Y, trẻ mồ côi. Cha mẹ để lại cho cô một căn nhà. Sau khi Tân Y học đại học đã sửa căn nhà thành hai gian cho người khác thuê.
Trong đó có một khách thuê chính là nam chính thụ* Tạ Ngôn. Tạ Ngôn là tác giả, chuyên viết truyện đam mỹ trên một trang web. Sau khi hắn thuê phòng của Tân Y, đối với Tân Y rất có hảo cảm, thường xuyên chăm lo cho Tân Y rồi hai người yêu nhau.
Nhiếp Thành đến thuê căn phòng cách vách Tạ Ngôn. Hắn tìm cách chen vào mối quan hệ giữa Tạ Ngôn và Tân Y, cố tình để Tân Y nhìn thấy cảnh hôn môi giữa hai người.
Đúng lúc này, Tân Y bị kéo vào những tin đồn nhảm quan hệ mờ ám với nhiều nam nhân, bị chụp hình, bị gửi tin nhắn khủng bố.
Thấy cô sắp tốt nghiệp, trường học lấy lý do này khuyên cô dừng lại. Cô mới vừa tìm được chỗ thực tập tốt thì bên đó lại nói cô không thích hợp, cự tuyệt cô.
Cuộc sống Tân Y đang đi vào ngõ cụt, cô lại cãi nhau với Tạ Ngôn. Tân Y không chịu nổi sự đả kích nên cắt mạch máu cổ tay tự sát. Thời Sênh đến thế giới này kịp lúc, cô liền tìm người đưa đến bệnh viện.
Từ viện trở về Thời Sênh lại ngày ngày chứng kiến cảnh Tạ Ngôn và Nhiếp Thành ngang nhiên tình tứ với nhau. Cô mặc kệ, dần tìm hiểu cuộc sống và ký ức nguyên chủ.
Thời Sênh phát hiện ra nguyên chủ chính là người sửa văn cho Tạ Ngôn. Cô lập tức đăng ký bút danh trên trang web mà Tạ Ngôn đăng truyện. Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không thể buông tha đào hố.
Truyện của Thời Sênh lên bảng đề cử ngày đầu tiên liền trực tiếp vọt tới top 10 trong bảng tiêu thụ của trang web, lượng tiêu thụ trong top 10 đều là một ngày một vạn RMB. Ngày thứ ba đã muốn lọt vào top 3. Tháng thứ nhất, tiền nhuận bút Thời Sênh đã là mười vạn.
Có được tiền nhuận bút, Thời Sênh bỏ viết, không thèm cập nhật chương, trực tiếp lao vào thị trường chứng khoán kiếm tiền.
Không có nguyên chủ sửa văn giúp, truyện của Tạ Ngôn đăng lên lập tức nhận được gạch đá mắng chửi. Hắn tìm mọi cách khơi gợi lại tình cảm với Tân Y nhưng lại khiến Nhiếp Thành ra mặt gây chiến với Tân Y. Thời Sênh nhân cơ hội này tống cổ hai tên gay ra khỏi nhà.
Nhiếp Thành là tổng biên tập ban nữ tần của trang web mà Thời Sênh đăng truyện. Phát hiện ra Thời Sênh đăng truyện trên web nhà mình, Nhiếp Thành trực tiếp phong sát cô.
Không được đăng truyện nữa, Thời Sênh đến luôn công ty này ứng tuyển biên tập viên. Cô không kinh nghiệm, thi vòng nào cũng dễ dàng vượt qua khiến cả ban biên tập đồn thổi cô đi cửa sau.
Mãi về sau Nhiếp Thành mới phát hiện ra Tân Y là biên tập viên mới tuyển dụng trong ban của mình. Hắn liền tìm cách gây khó dễ buộc cô tự nghỉ việc.
Tuy nhiên đối phó với Thời Sênh không đơn giản chút nào. Lần nào Nhiếp Thành cũng phải ngậm đắng nuốt cay chịu thiệt.
Trong công ty còn một người chức vị cao hơn Nhiếp Thành là Thư tổng biên bí ẩn của bên nam tần. Thời Sênh cảm thấy mình phải bớt thời gian đi gặp vị Thư tổng biên này, không chừng hắn là Phượng Từ thì sao?
Đang lúc Thời Sênh thấy tò mò về con người này thì Hệ thống nhảy ra tung nhiệm vụ ẩn giấu liên quan đến Thư Tuyệt. Đối tượng của nhiệm vụ ẩn giấu luôn là Phượng Từ.
Thời Sênh còn chưa kịp đi chiêm ngưỡng Phượng Từ, cuộc gặp mặt thường niên của trang web sắp mở, công việc của các biên tập đều bắt đầu lu bù lên.
Có thể tham gia cuộc họp thường niên, đối với tác giả mà nói cũng là một chuyện lớn. Dù sao chỉ người có thành tích tốt mới có tư cách tham gia cuộc gặp mặt này.
Đam mỹ của Thời Sênh thuộc loại ít được chú ý, được năm danh ngạch, loại này bình thường đều là dựa vào thành tích, cứ theo sắp xếp 12345 là được.
Nhưng mà người Thời Sênh báo lên cũng không phải người có thành tích cao nhất năm.
Nhiếp Thành tất nhiên lại nổi giận, gọi Thời Sênh vào phòng dạy dỗ.
"Phần công việc này làm không được thì cũng đừng làm nữa. Công ty cho cô tiền lương không phải để cô làm xằng làm bậy."
Nhiếp Thành lần này có lý lẽ, tất nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy.
"Làm xằng làm bậy?" Thời Sênh cười nhạo một tiếng, "Tôi làm xằng làm bậy thế nào?"
Nhiếp Thành vứt danh sách đến trước mặt Thời Sênh, "Danh sách cô báo lên đây không phải làm xằng làm bậy thì là gì?"
Người đứng thứ nhất bảng tiêu thụ vậy mà không có trong danh sách.
"Cô ta ăn cắp." Thời Sênh bình tĩnh nói: "Một tác giả đạo văn thì có tư cách gì tham gia gặp mặt thường niên chứ?"
Nhiếp Thành nghẹn họng, hít sâu hai ngụm, "Cô có chứng cớ sao?"
Thời Sênh lấy điện thoại di động đã chuẩn bị tốt, đưa cho Nhiếp Thành, có chút trào phúng nói: "Công ty không phải nói đối với hành vi đạo văn sẽ không dễ dàng tha thứ sao? Từ mấy tháng trước đã có người báo lên, nhưng mà công ty vẫn không xử lý, cái này gọi là không dễ dàng tha thứ?"
Chỉ bởi vì bán tốt, công ty đối với loại hành vi này làm như không thấy.
Bởi vì công ty dễ dàng tha thứ, mới có càng ngày càng nhiều người đạo văn người khác.
Cho dù là ở thế giới giả thiết, những người đó cướp đoạt đồ vật, cũng sẽ không bao giờ không biết xấu hổ nói mình làm ra bảo bối đó.
"Tân Y, cô ít tự mình chủ trương đi, công ty có cân nhắc của công ty, đem danh sách về sửa cho tôi, đi ra ngoài."
Thời Sênh kéo khóe miệng cười, "Phải không? Cũng không biết phía trên có biết cân nhắc này hay không."
Nhiếp Thành sắc mặt khó coi nhìn Thời Sênh rời đi, cô ta lại dám uy hiếp hắn.
Danh sách của Thời Sênh rốt cuộc vẫn không sửa, chờ sau khi danh sách công bố, tác giả đứng đầu bảng tiêu thụ kia lập tức chạy đến hỏi.
Thời Sênh không chần chờ nói cô ta sao chép, nói đến tác giả kia á khẩu không trả lời được, ngày hôm sau liền ngừng cập nhật.
Hành vi bốc đồng của Thời Sênh, làm cho đám con gái trong ban biên tập ghé mắt. Dưới tay bọn họ cũng không phải không có tác giả sao chép, nhưng mà người ta tiêu thụ tốt.
Công ty quy định, tiêu thụ của tác giả sẽ quyết định tiền lương của biên tập, các cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, mọi người cùng có lợi.
Nhưng mà em gái này ngược lại, mới vừa vào làm không bao lâu, liền làm một đại thần dưới tay dỗi chạy.
Hành vi bốc đồng như vậy, Nhiếp Thành lại chỉ trừ một nửa tiền lương của cô.
Quả thực không khoa học.
...
Thời Sênh gặp được Tạ Ngôn là vào chạng vạng một ngày, mưa to, Thời Sênh xuống taxi, dầm mưa chạy vào tiểu khu.
Còn chưa vào tiểu khu đã bị một người ngăn lại.
Tạ Ngôn cả người ướt đẫm, tóc gắt gao dán vào hai má, nhìn qua có chút nhếch nhác.
"Tiểu Y."
Tạ Ngôn ngăn Thời Sênh lại, trong màn mưa, Thời Sênh nhìn không rõ lắm vẻ mặt hắn.
Thời Sênh tránh hắn chạy về phía nhà. Mưa lớn như vậy, Tạ Ngôn cố tình chờ chỗ này là muốn để cô đồng tình sao?
Chê cười.
Thời Sênh chạy một mạch, Tạ Ngôn cũng đuổi theo cô đi lên, đưa tay kéo tay cô.
Thời Sênh phản xạ có điều kiện tránh đi. Mưa từ gò má cô chảy xuôi xuống dưới, cô lấy tay lau mặt, "Tạ Ngôn, anh muốn làm gì?"
Lại còn diễn như trong phim lụy tình, trong ngày mưa to đi tìm cô nữa? Thần kinh!
"Tiểu Y, anh muốn nói chuyện với em." Tạ Ngôn nhanh chóng nói: "Anh ở chỗ này chờ em rất nhiều ngày, nhưng mà vẫn không đợi được em. Anh không có ý gì, chỉ là muốn mời em ăn một bữa cơm, giải thích chuyện lần trước."
"Nói cái rắm, ông đây và anh không có gì hay để nói." Thời Sênh bực bội chửi tục.
Mẹ nó thần kinh!
Tạ Ngôn thấy Thời Sênh xoay người, đưa tay túm Thời Sênh. Thời Sênh một cước đá qua, vừa lúc đá vào hạ bộ Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn ăn đau, ôm hạ bộ, sắc mặt đau đớn.
Đáy lòng Tạ Ngôn không nghĩ Thời Sênh sẽ đối với mình như vậy. Cô thích hắn như thế, sao có thể tàn nhẫn với hắn chứ?
"Tạ Ngôn, sức chịu đựng của tôi có hạn, đừng tưởng rằng ông đây không dám đánh anh." Thời Sênh dừng một chút, lau nước mưa trên mặt, lại đá thêm một cước, "Thần kinh!"
Thời Sênh bước nhanh vào nhà, để mặc một mình Tạ Ngôn ở đó, không thể động đậy đứng trong mưa.
Đứng trong mưa thời gian dài như vậy, Thời Sênh bị cảm ngoài ý muốn, hắt xì không ngừng.
"Cô sao lại bị cảm?" Tống Manh Tử đem nước ấm cùng thuốc cảm mạo đưa cho Thời Sênh, "Mới vừa mua cho cô, tôi thật tốt đúng không."
"Cảm ơn." Giọng mũi Thời Sênh hơi nặng.
"Không khách khí." Tống Manh Tử để chỗ thuốc cảm mạo còn lại trên bàn Thời Sênh, có chút lo lắng nói: "Uống thuốc đúng giờ, nếu mệt quá thì xin nghỉ đi."
Thời Sênh nở nụ cười, chút cảm mạo cỏn con này cô hoàn toàn không để trong mắt.
Nhưng mà Thời Sênh không nghĩ tới, thân thể này sau khi bị cảm mạo thì vẫn mãi không khỏe lên. Cô đi bệnh viện truyền dịch cũng vô dụng, vẫn luôn hắt xì, ho khan.
Tống Manh Tử bảo cô xin phép nghỉ ngơi nhưng Nhiếp Thành ngu ngốc kia lại không phê chuẩn, nói hiện tại là thời gian ban biên tập đang vội, đam mỹ lại chỉ có một mình cô là biên tập, cô xin phép nghỉ thì ai làm việc của cô?
Nhiếp Thành cố ý làm khó Thời Sênh, cả ban biên tập đều nhìn ra.
Tống Manh Tử thấy Nhiếp Thành không phê chuẩn, hấp tấp chạy đi, chờ cô trở lại, trong tay đã cầm giấy xin phép được phê chuẩn.
"Đi đi đi, về nhà đi." Tống Manh Tử nâng Thời Sênh đứng lên.
Đại khái là trên đường nổi gió, Thời Sênh cảm giác bệnh tình của mình giống như càng nghiêm trọng, lúc đứng lên cả người đều choáng váng.
Mẹ nó chứ, cô thật sự không cần thân thể mảnh mai thế này.
Tống Manh Tử đưa cô đến dưới lầu, mấy ngày nay trời đều mưa to, bắt xe không dễ. Tống Manh Tử nhức đầu, lấy di động gọi điện thoại.
Tống Manh Tử nói vài câu rồi treo máy, đỡ Thời Sênh ra khỏi công ty, đợi ở cửa một lúc, trong màn mưa có một chiếc xe dần dần đến gần.
Một người đàn ông xuống khỏi xe, xông qua màn mưa chạy tới, "Cô Tống."
Tống Manh Tử trừng mắt, "Sao lại là anh, anh họ tôi đâu?"
"Thư tổng biên có việc không ra được, bảo tôi lái xe cho các cô."
"Anh hùng cứu mỹ nhân cũng không đến, xứng đáng độc thân." Tống Manh Tử nói thầm một câu, để người kia đỡ Thời Sênh lên xe.
Lúc này, cả người Thời Sênh đều mơ hồ, cả người không xong, ý thức cũng không có biện pháp bảo trì thanh tỉnh.
Bị cảm mạo một chút mà tra tấn thành cái dạng này, Thời Sênh cảm thấy nguyên nhân không chỉ do cảm mạo, tuyệt đối có giá trị may mắn tác quái.
Thời Sênh được đưa đến bệnh viện, kết quả kiểm tra ra, lại làm cho người ta giật mình, gần đây có một loại virus cảm chủng HU, Thời Sênh bị nhiễm virus.
Lúc trước khi cảm mạo, Thời Sênh có thể chưa bị nhiễm, nhưng mà sau khi bị cảm, sức đề kháng yếu, rất dễ dàng bị nhiễm. Vài ngày gần đây bệnh viện cũng mới có kết quả này.