Boss Là Nữ Phụ

Cửa sổ xe bị người gõ, Thư Tuyệt buông Thời Sênh ra, kéo giãn khoảng cách với Thời Sênh, hơi thở nặng nề.

Thời Sênh nhìn Thư Tuyệt, sau khi thở gấp một chút, cô vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, mùi máu tươi lan tràn trong miệng khiến cô khó có thể chịu được.

"Anh vừa muốn làm gì?"

Thư Tuyệt mím môi, "Xin lỗi..."

Thời Sênh sửa lại một chút quần áo trên người, "Em sẽ không rời xa anh, cho dù chết cũng sẽ cùng với anh, đây là lời hứa mà em cho anh. Nếu như anh muốn chết cùng em thì cứ việc tới."

Thời Sênh đẩy cửa xe ra. Luật sư phía ngoài đang chuẩn bị tiếp tục gõ cửa xe. Cửa xe đột ngột mở ra khiến hắn bị dọa giật mình.

Thời Sênh và luật sư ở bên ngoài nói chuyện một lúc, chờ Thư Tuyệt khôi phục tạm ổn rồi, cô mới để cho luật sư lên xe.

Thư Tuyệt ngồi ở phía sau, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Thời Sênh lên xe, anh hơi kinh ngạc một chút.

Thời Sênh cầm laptop đưa cho luật sư, "Mọi thứ đều ở bên trong."

Luật sư ngồi ở phía trước, sau khi tiếp nhận laptop bắt đầu lật xem.

Trong xe một mảnh yên tĩnh.

Thư Tuyệt từ từ đưa tay, nắm lấy ngón tay út của Thời Sênh, thấy cô không có phản đối, hắn lập tức cầm tay cô.

Bàn tay mang theo độ ấm khiến cho trái tim vẫn liên tục đập mạnh của hắn dần dần bình phục lại.

Luật sư xem qua hết thảy mất đại khái hơn ba giờ, trong lúc đó thỉnh thoảng cùng Thời Sênh nói vài câu, Thư Tuyệt cũng cứ luôn ngồi ở trên xe như thế.

Luật sư muốn về để chỉnh lý mấy thứ, dù sao thứ như văn học không phải thoáng cái là có thể thấy rõ, cho nên tạm thời không thể trực tiếp kết luận.

"Thư tổng, có kết quả tôi sẽ gọi điện cho anh."

Thư Tuyệt nghiêm mặt gật đầu.


"Rầm." Cửa xe đóng lại.

Yên tĩnh ——

Trong xe, ngoại trừ tiếng hai người hít thở nhỏ nhẹ thì không còn có bất kỳ âm thanh gì.

"Xin lỗi." Giọng nói khàn khàn đánh vỡ trầm mặc, Thư Tuyệt nắm thật chặt tay Thời Sênh, "Anh không biết vừa rồi tại sao lại có ý niệm điên cuồng như vậy trong đầu."

Thời Sênh rút tay mình ra, Thư Tuyệt dường như muốn dùng lực nhưng lại sợ làm đau Thời Sênh nên từ từ thả lỏng ra.

Hắn nhìn Thời Sênh, đáy mắt là một loại tâm tình rất phức tạp, mơ hồ có chút âm u như ẩn như hiện.

Đây mới là Phượng Từ.

Thời Sênh xoa nhẹ mặt Thư Tuyệt, đầu ngón tay nhéo nhéo vành tai hắn.

Cô đưa tay ôm lấy Thư Tuyệt, "Em nói rồi, em sẽ không rời xa anh."

Thứ mà cô coi trọng, hoặc là cùng cô diệt vong, hoặc là liền vĩnh viễn bên cô.

Thời Sênh vẫn biết mình là một người cực đoan. Bình thường dù cô che giấu tốt thế nào thì cũng không thể phủ nhận, cô chính là người như vậy.

Vừa tà ác vừa âm u.

Nhưng cô thích Phượng Từ, cái loại thích này, thích đến muốn buộc chặt hắn bên người, không cho ai sờ vào dù chỉ một chút.

Một lúc lâu sau Thư Tuyệt mới ôm lại Thời Sênh, đầu tiên là nhẹ nhàng thăm dò, lực đạo từ từ tăng thêm, siết đến mức Thời Sênh có chút thở không nổi.

"Thư Tuyệt, anh thực sự muốn giết em sao?" Thời Sênh hơi khó chịu mở miệng.

Lúc này Thư Tuyệt mới buông lỏng lực ở cánh tay, vùi mặt vào hõm vai cô, lẳng lặng ôm cô.

Bên ngoài càng ngày càng sáng, có tiềng ồn ào từ trong tiểu khu truyền tới, trẻ con đi học, người trẻ tuổi đi làm, làm ăn buôn bán. Tất cả mọi người lại bắt đầu một ngày làm việc lu bù.

Thời gian trong xe như dừng lại.

Thời Sênh liếc nhìn đồng hồ một chút, lại bị đi làm muộn rồi.

Thư Tuyệt cả đêm không ngủ, Thời Sênh gửi nhắn tin để Manh Tử xin nghỉ giúp mình.

Thời Sênh đẩy Thư Tuyệt ra, "Trở về lại ôm."

Thời Sênh xuống xe ngồi vào ghế lái. Thư Tuyệt từ bên kia xuống phía dưới, ngồi vào chỗ ghế phụ.

"Cốc cốc!"

"Tiểu Y, Tiểu Y..."

Thời Sênh liếc mắt nhìn Thư Tuyệt, hạ cửa kính xe xuống, "Chị Hồng."

"Đúng là con bé này rồi, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi chứ, đây là..." Chị Hồng nhìn qua trong xe, "Bạn trai à?"

"Vâng." Thời Sênh hào phóng thừa nhận.

Chị Hồng dùng ánh mắt trưởng bối quan sát vãn bối đánh giá Thư Tuyệt vài lần, "Được đấy, tuấn tú lịch sự, so sánh với cái thứ..."

Thời Sênh rất nhanh cắt đứt chị Hồng, "Chị Hồng, hôm nào trở về mời mọi người ăn cơm nhé. Bọn em phải đi làm rồi, đi trước đây."

"Được rồi, được rồi, lần sau nói, người tuổi trẻ vội vàng, mau đi đi." Chị Hồng nhanh chóng lùi lại.


Xe chạy ra khỏi phạm vi tiểu khu, sắc mặt Thư Tuyệt không tốt hỏi: "Chị ta vừa muốn nói cái gì?"

Thời Sênh cắt đứt quá đột ngột, Thư Tuyệt không muốn chú ý không được.

Thời Sênh phát sầu lên.

Nguyên chủ lưu lại cho cô một cục diện rối rắm như thế, giờ cô phải giải thích cùng nàng dâu của mình như thế nào đây?

Thời Sênh trầm mặc lái xe, mang Thư Tuyệt đưa đến dưới nhà trọ.

"Kỳ thực em đã từng hẹn hò với Tạ Ngôn." Thời Sênh cắn răng, thấy sắc mặt Thư Tuyệt càng lúc càng tối tăm, lại vội vàng giải thích, "Nhưng anh phải tin tưởng em, em không thích Tạ Ngôn. Người thích Tạ Ngôn chính là..."

"Rầm!"

"... Tân Y." Thời Sênh nhìn bóng lưng Thư Tuyệt, vội vàng xuống xe đuổi theo, "Thư Tuyệt."

Thư Tuyệt không để ý cô, trầm mặc đi lên nhà, mở rộng cửa, cũng không ngăn cản Thời Sênh đi vào.

Sau khi Thời Sênh vào cửa, hắn đột nhiên xoay người, ấn Thời Sênh vào tường bên cạnh, cúi đầu liền hôn tới.

Bàn tay chạy dọc theo thân thể Thời Sênh. Thời Sênh cố gắng đóng cửa, cô không có thói quen bị người vây xem.

Thư Tuyệt nhanh chóng cởi cúc áo của cô, lộ ra áo lót bên trong và vóc người hoàn mỹ.

Thời Sênh không biết bị Thư Tuyệt ôm lên giường thế nào, Thư Tuyệt giống như là mang theo vài phần cường thế muốn cô.

Cái này khác hoàn toàn với kiểu bá vương ngạnh thượng cung mà cô nghĩ.

Cốt truyện không phải như thế!

Đã bảo ông đây mới là bá vương cơ mà?

Đạo diễn, làm lại!

Thư Tuyệt ăn cô xong còn tuyệt hơn, hắn ôm WC nôn đến nửa giờ.

Thời Sênh nghĩ mình cũng sắp bị bóng ma tâm lý mất rồi.

Thư Tuyệt đi ra, sắc mặt tái nhợt, trên người chỉ mặc một kiện áo choàng tắm, chân dài và khuôn ngực như ẩn như hiện.

Hắn tiến lên, mò Thời Sênh từ trong chăn ra, ôm cô vào phòng tắm.


Tự mình tắm sạch sẽ cho Thời Sênh, sắc mặt tái nhợt càng lúc càng hồng khi nhìn thân thể của Thời Sênh.

"Sao trước đó không thấy anh thẹn thùng." Thời Sênh tức giận trừng hắn một cái.

Thư Tuyệt bế cô ra khỏi bồn tắm lớn, trùm áo choàng tắm lên, "Không thẹn thùng."

"Không thẹn thùng thì anh đỏ mặt cái gì?" Thời Sênh ôm cổ hắn.

"Phản ứng sinh lý." Thư Tuyệt mạnh miệng.

"Đây còn không phải là thẹn thùng." Phản ứng sinh lý và thẹn thùng thì có cái gì khác nhau.

Thư Tuyệt đặt cô lên ghế, vén chăn lộn xộn trên giường, thấy trên ga giường có một vệt đỏ sẫm, sắc mặt hắn càng đỏ hơn.

Đổi thành lý trí hiện tại, hắn sẽ không xúc động muốn cô như vậy.

Thư Tuyệt nhanh đi tháo ga trải giường xuống, thay ga trải giường sạch sẽ, ôm Thời Sênh lên, hôn lên trán cô một cái, "Nghỉ ngơi một lát, anh đi nấu cơm."

"Em không đói." Thời Sênh lôi kéo hắn, "Ngủ cùng em một chút."

Thư Tuyệt quả thực mệt mỏi vô cùng, hắn nghe lời lên giường, kéo Thời Sênh vào trong lòng.

"Sau này sẽ không phải chúng ta làm một lần thì anh sẽ nôn một lần đấy chứ?"

"Có thể làm thêm vài lần, quen rồi cũng sẽ không nôn nữa."

"... Làm thêm vài lần là mấy lần?"

"Không biết."

Dù sao hắn cũng sẽ quen thuộc cô.

Cũng chỉ quen thuộc một mình cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận