Thời Sênh trở về không gian Hệ thống.
Âm thanh của Hệ thống lập tức vang lên.
[Ký chủ, cô quá độc ác rồi.] Lại lôi kéo người ta cùng chết.
Thời Sênh nhìn màn hình, ánh mắt lạnh băng, Hệ thống không dám hé răng nói nữa.
Đúng lúc Hệ thống chuẩn bị nhảy ra số liệu thì nó lại nghe được Ký chủ nhà nó nói với giọng gần như thì thào.
“Người của ta, tùy ta sinh, tùy ta diệt.”
[…] Ký chủ nổi cơn thần kinh lên thì thật đáng cmn sợ.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -26800
Giá trị sinh mạng: 40
Tích lũy: 47000
Cấp nhiệm vụ: B
Cho điểm nhiệm vụ: 66
Nhiệm vụ ẩn giấu: chưa hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: không
Nhiệm vụ phụ tuyến: hoàn thành.
Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: 3000
Đạo cụ: "Vương miện nữ vương", "Trái tim quỷ vương", "Ám dạ".
Thời Sênh: “…”
Chẳng những trừ điểm giá trị làm người còn trừ cả điểm sinh mạng của ông đây.
Mi trâu bò như thế sao mi không lên trời luôn đi.
Hệ thống không dám hé răng, trực tiếp giả chết.
Nó cũng rất tủi thân, đây có phải nó trừ loạn đâu.
Thời Sênh ở không gian đợi một chốc lát. Hệ thống không biết cô đang làm gì. Cô mở cái đồng hồ ra, lại bỏ vào thêm một số thứ gì đó.
Hệ thống còn muốn xem xem đó là cái gì, kết quả còn chưa kịp xem thì đã bị Thời Sênh trừng mắt nên phải rụt lại.
Chờ Thời Sênh lắp xong đồng hồ đeo tay, Hệ thống mới bắt đầu tiến hành dịch chuyển người.
[Bắt đầu dịch chuyển…]
…
_Tất cả mọi người đều biết Phượng Chi Âm thống nhất đại lục dễ như trở bàn tay_
“A a!”
Tiếng thét chói tai dội vào màng nhĩ Thời Sênh.
Cô cảm giác mình đang rơi từ trên cao xuống, ngư cơ từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, một mùi tanh của máu lan tràn nơi chóp mũi.
“Roẹt!”
Có thứ gì đó chụp về phía cô.
Thời Sênh mạnh mẽ tránh đi, tốc độ rơi cũng giảm bớt, thiết kiếm từ dưới nâng cô lên cao, kéo giãn ra một khoảng cách.
Trên người Thời Sênh rất đau.
Loại đau đớn của việc bị lửa thiêu đốt.
Cô nửa sống nửa chết nằm trên thiết kiếm, nghe bên dưới có tiếng hét chói tai không ngừng, thầm nghĩ muốn tạm dừng thời gian lại để không phải nghe thấy đám tạp âm kia.
Mất một lúc lâu, Thời Sênh mới ngóc cổ nhìn xuống bên dưới.
Một con vượn tay dài đang quần thảo bốn phía, thanh âm mà cô nghe được là do đám người đang chạy trốn con vượn tay dài đó phát ra.
Mắt cô nhìn thấy rừng rậm mênh mông vô bờ, xa xa là núi nọ tiếp núi kia, căn bản không nhìn thấy cuối cùng.
Thời Sênh quan sát người bên dưới trong chốc lát, những người này đánh ra đủ mọi loại linh khí khác nhau, trang phục mặc cũng là cổ trang.
Đây là thế giới huyền huyễn.
“Grào!” Vượn tay dài quét ngang rừng rậm. Cây cối đổ xuống rào rào, người bị nó đạp ở dưới chân cũng không ít.
Vừa rồi nếu cô không để thiết kiếm login nhanh…
Sợ là bây giờ cũng thành tương thịt dưới chân nó rồi.
Sao gần đây lại luôn xuất hiện trong tình cảnh ác liệt như thế, bản cô nương sợ quá!
Khi Thời Sênh còn đang quan sát, vượn tay dài đột nhiên ngửa đầu nhìn thoáng qua cô, đôi con ngươi màu đỏ chứa đầy sự phẫn nộ.
Thời Sênh trợn trắng mắt nhìn nó, có bản lĩnh thì lên đây.
Đúng lúc cô vừa có hành động khiêu khích xong, không biết từ đâu ập tới một trận cuồng phong làm cho Thời Sênh văng ra khỏi thiết kiếm.
Vượn tay dài liên phun ra một luồng lửa có hình như con rồng, bắn về phía Thời Sênh.
“Mẹ kiếp!”
Thời Sênh đau khắp mình mẩy, ngay cả lật người cũng khó. Thiết kiếm ở trên trời lại bị một con ưng cuốn lấy, chờ nó chém được con ưng kia thì Thời Sênh đã bị rồng lửa liếm tới.
Thời Sênh tự dán một cái phù phòng ngự lên thân mình, sau đó lấy ra quả cầu năng lượng, ném thẳng tới chỗ con vượn tay dài kia. Mỗi tội vì đã kiệt sức nên cô cũng không xuất ra được nhiều lực ném lắm.
Thời Sênh còn chưa nhìn rõ thì lửa đã ào ào cuốn tới. Trước mắt tràn đầy lửa, cô chẳng nhìn thấy gì, không khí xung quanh cũng bắt đầu nóng lên.
May mắn là lửa không đuổi theo cô, sau khi cô ngã xuống, ngọn lửa lại phi tiếp lên trên.
Thời Sênh không nghe thấy tiếng nổ nào, khó khăn quay đầu nhìn vượn tay dài.
Con hàng này đã bắt được cầu năng lượng, đưa tới trước mặt ngắm nghía. Cầu năng lượng còn không lớn bằng tròng mắt nó, nó hết đưa sang trái lại đưa sang phải quan sát, cuối cùng còn một mắt nhắm, một mắt mở nữa.
Cầu năng lượng này là loại rơi xuống đất mới nổ, không rơi vào địa phương cứng rắn sẽ không nổ, cho nên vừa rồi con hàng này đã bắt được cầu năng lượng.
Con hàng lợi hại này là cái thứ gì thế?
Cô cũng không nhận ra nổi nó là cái quỷ gì nữa.
To lớn như thế, có thể phun lửa, có lẽ là một loại linh thú nào đó.
Dù sao trong thế giới huyền huyễn, những thứ này không thiếu.
Thiết kiếm lao từ trên cao xuống, đón được Thời Sênh sắp rơi xuống đất, vừa rồi bị lửa nướng một trận nên Thời Sênh càng cảm thấy đau không nói thành lời.
Đây mới thật sự là chỗ nào cũng đau.
Đau tới muốn giết người.
Nhưng mỗi tội bây giờ đến kiếm cũng chẳng cầm nổi.
Lật bàn!
Lần nào cũng chơi trò này, ông đây tức giận thật rồi.
Vượn tay dài có lẽ rất kinh ngạc về cầu năng lượng kia, cuối cùng nó bỏ vào miệng, ăn một cách ngu xuẩn.
Con khỉ này đang diễn hài à?
Thứ đồ chơi kia mà gặp răng nanh của nó chắc chắn là nổ mạnh.
Vượn tay dài cắn cắn vài cái, nhưng vì răng nó quá lớn, không cắn được cầu năng lượng, nó đảo đảo cầu năng lượng trong miệng một hồi rồi hướng về phía Thời Sênh rống giận, ne nanh múa vuốt.
Thời Sênh: “…”
Ông đây không chọc giận mi, sao mi cứ phải giết ông đây là thế nào?
“Chạy mau!” Thời Sênh vỗ vỗ thiết kiếm.
“Đinh đinh?”
“Grào!” Vượn tay dài lại tiếp tục phun lửa lên.
Mẹ nó.
Cho mi phun chết mệt luôn đi.
Thời Sênh vội vàng ra lệnh cho thiết kiếm chạy, “Đại sát tứ phương cái cầu, ông đây giờ đau muốn chết rồi, không chạy mau thì ở lại chờ chết à?”
Thiết kiếm lập tức phi nhanh như hỏa tiễn, luồn lách trong rừng cây rậm rạp một hồi, rất nhanh đã bỏ lại vượn tay dài ở phía sau.
Đến tận khi không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào nữa, tốc độ của thiết kiếm mới chậm lại.
Thiết kiếm mang Thời Sênh bay lòng vòng một hồi, xác định không có sinh vật kỳ quái nào ở xung quanh thì nó mới dừng lại một chỗ trên không trung. Thời Sênh từ trên thiết kiếm nhảy xuống một đám lá khô đang phân hủy, bốc mùi cực kỳ khó chịu.
Thời Sênh nín thở, lấy từ trong không gian ra một chút đan dược.
Mẹ nhà nó, thứ quý giá này rốt cuộc cũng có chỗ dùng.
Ăn đan dược xong, đợi một chốc lát thì dược hiệu phát huy, lúc này Thời Sênh mới cảm thấy đau đớn trên người thuyên giảm một chút.
Cô giơ tay nhìn, đen bóng, quần áo trên người cũng bị thiêu cháy gần hết, trước khi cô xuyên tới, chắc chắn thân thể này đã bị con vượn kia phun lửa đốt mấy lần.
Con khỉ lợi hại kia, chờ thương thế của ông đây tốt hơn sẽ cùng mi đại chiến ba trăm hiệp.
Ta nhổ! Thương thế của ông đây mà tốt thì một phút có thể chém chết mi.
Thời Sênh lấy thiết kiếm làm gương soi, nhìn bộ dáng như quỷ sống của mình, sợ tới mức ngay cả cốt truyện cũng không tiếp thu, vội vàng bắt thiết kiếm đưa mình tới một nơi có nước.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tóc tai không thể rối.
Thời Sênh lấy câu này là phát ngôn nhân sinh của mình, khắc trong tâm khảm.
[…] Cái gì mà phát ngôn nhân sinh, có mà phát ngôn sống ảo thì có. Ký chủ, cô đừng có nói lung tung nữa đi.
Thời Sênh lấy từ trong không gian ra quần áo để mặc, tuy rằng có điểm không hợp với thế giới này nhưng cô cũng không muốn mặc đồ hiện đại để xuất hiện ở đây.
Thời Sênh rửa mặt sạch sẽ, ăn thêm mấy viên đan dược để củng cố thương thế trong cơ thể mình, lúc này mới bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.