Thời Sênh rời khỏi chỗ kia không bao xa thì gặp được một đoàn người, chính là tiểu đội của Phượng gia được phái đi tìm người.
Dẫn đầu là một vị trưởng bối ở chi nhánh, thấy Thời Sênh không bị hao tổn chút lông tóc nào xuất hiện ở trước mắt, ông ta mừng tới muốn khóc, lỡ như xảy ra chuyện gì thì ông ta làm sao ăn nói được với gia chủ đây?
Trong những đội ngũ còn có một vài người của Phượng gia, Thời Sênh vừa xuất hiện, những người này lập tức nhào tới hỏi han ân cần, cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt Thời Sênh.
Những đệ tử này đều tới từ các nhánh phụ, tuy nguyên chủ chỉ là con gái nuôi của gia chủ, nhưng cô lại được nuôi nấng, dạy dỗ không thua gì các tiểu thư dòng chính.
Ở Phượng gia, người đi theo nguyên chủ không ít.
Những người này nếu có thể nhận được sự ưu ái thì về sau có thể một bước lên mây.
Thời Sênh trả lời bọn họ vài câu cho có lệ, tầm mắt đảo trong đội ngũ một vòng, không nhìn thấy Phượng Khuynh Khuynh đâu.
“Tam tiểu thư, ngài đang tìm ai thế?”
“Tam tiểu thư, ngài có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Tam tiểu thư…”
Thời Sênh: “…” Cầu xin các người đừng nói nữa có được không, im lặng làm một cô nương xinh đẹp không tốt hơn sao?
Líu ra líu ríu như Tiểu Yến Tử, ở đây làm gì có Ngũ A Ca cho mấy người chứ.
“Đây là Ma Diễm Lĩnh, không phải sân huấn luyện của Phượng gia, cãi nhau còn ra cái thể thống gì, câm miệng hết lại.” Một người đàn ông trung niên ở trong đội ngũ quát lớn một tiếng.
Người này thân hình khôi ngô, mặt bên trái bị hủy dung, da thịt nhăn nheo nhìn rất dữ tợn, lúc hắn quát lên nhìn lại càng hung ác hơn.
Những người khác đồng thời câm miệng, hình như họ rất sợ người này.
Người đàn ông này tên là Vạn Quyền, là đạo sư khác họ ở Phượng gia.
Đội ngũ lập tức yên tĩnh, Vạn Quyền quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, những người khác không dám nói chuyện, ngoan ngoãn đi theo sau.
Ba chữ Ma Diễm Lĩnh làm cho đám thiếu niên còn chưa đầy 20 tuổi này luôn cảm thấy lo lắng trong lòng.
Đây không phải là Phượng gia, lúc nào bọn họ cũng có khả năng chết đi.
Sắc trời dần ảm đạm, Vạn Quyền hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, trưởng bối dòng phụ có hơi bất mãn với hành vi tự làm chủ này của Vạn Quyền, nhưng ông ta khó mà nói được gì.
Ăn qua quýt, Vạn Quyền gọi mọi người lại gần. “Còn ba người nữa chưa tìm được, ngày mai là ngày cuối cùng, nếu còn không tìm được thì chúng ta sẽ rời khỏi Ma Diễm Lĩnh.”
Thời Sênh ngẩng đầu, nghe những người này thảo luận một cách nhàm chán.
Đã có một nhóm người được đưa ra ngoài trước, bọn họ là nhóm cuối cùng.
Cũng không phải Vạn Quyền không muốn tìm người, nhưng không mấy ngày nữa, huyền thú sẽ bước vào giai đoạn động dục. Mà huyền thú có cấp bậc giống nhau thì sẽ có cùng thời gian động dục.
Mà huyền thú động dục lại cực kỳ khó đối phó, loài người không bao giờ chọn thời gian này để đi vào trong Ma Diễm Lĩnh.
…
Hôm sau, vẫn chỉ tìm được thêm một người, đến đúng giờ ngọn, Vạn Quyền quyết định trở ra.
Một tiểu cô nương đột nhiên đứng ra, lo lắng nói: “Đạo sư, vẫn chưa tìm thấy thất tiểu thư, chúng ta không thể rời đi thế này được.”
Một câu này làm cho đội ngũ liền an tĩnh lại, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người cô gái vừa lên tiếng.
Thất tiểu thư chính là Phượng Khuynh Khuynh.
Vạn Quyền liếc nhìn tiểu cô nương một cái. “Tối hôm qua ta đã nói rồi.”
“Nhưng một mình Thất tiểu thư ở Ma Diễm Lĩnh thì sẽ chết mất.” Tiểu cô nương thực lo lắng.
“Mạng của nàng ta là mạng, mạng của chúng ta thì không phải chắc?” Có người đứng bên cạnh hừ lạnh, “Huống chi, Tam tiểu thư còn ở đây, nếu Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?”
Thời Sênh buông tay đang ôm mặt ra, không có việc gì sao lại lôi cô vào, bản cô nương từ chối việc nằm cũng trúng đạn.
Nhưng tiểu cô nương kia như bừng tỉnh cái gì, vội vàng đi về phía Thời Sênh, nước mắt rơi lã chã, “Tam tiểu thư, ngài hãy đi tìm Thất tiểu thư đi, các vị là tỷ muội, không thể thấy chết mà không cứu.”
“Ta…”
“Tam tiểu thư tâm địa lương thiện, nhất định sẽ cứu Thất tiểu thư mà, đúng không?”
“Ngươi…”
“Tam tiểu thư, van xin ngài…”
Thời Sênh chống nạnh, hừ, con ranh này định không cho người ta nói chuyện đúng không?
“Ta cũng không phải người dẫn đội, ngươi cầu xin ta cũng làm được gì? Hãy đi mà cầu xin Vạn đạo sư đi, Vạn đạo sư đồng ý thì mới được.” Thời Sênh ném đá qua cho Vạn Quyền.
Bát tự của cô và nữ chính không hợp, vậy mà em gái nhỏ này còn muốn cô đi tìm nữ chính, quả thực điên cmnr.
Hai mắt tiểu cô nương kia đẫm lệ nhìn Thời Sênh: “Ngài là Tam tiểu thư mà, ngài lên tiếng nhất định sẽ được.”
“A, ta không phải.” Thời Sênh nhún vai, “Ai thích thì đi mà nói.”
Mọi người: “…”
Đây là chuyện có thể nói lung tung sao?
Cô nói không phải thì sẽ không phải sao?
Tiểu muội này hoàn toàn không nghĩ Thời Sênh sẽ nói như vậy, nàng ta thì thào một cách khó mà tin được. “Tam tiểu thư… Sao ngài có thể nói như thế, Thất tiểu thư là muội muội của ngài, sao ngài có thể thấy chết mà không cứ chứ?”
“Ta với nàng ta không hề có quan hệ huyết thống.” Thời Sênh trừng mắt, “Ngươi đừng có mà nói lung tung.”
Phượng Khuynh Khuynh có phải con gái của gia chủ Phượng gia hay không còn khó nói. Dù sao, theo tiểu thuyết thông thường thì chắc chắn sẽ không phải là cha con ruột.
Cho dù phải đi chăng nữa, nguyên chủ cũng chỉ là con nuôi của Phượng gia, hoàn toàn chẳng có chút quan hệ huyết thống nào với Phượng Khuynh Khuynh.
“Hơn nữa…” Thời Sênh dừng một chút, thanh âm đột nhiên cao hơn vài phần. “Làm sao ngươi biết nàng ta đã chết? Ngươi tận mắt thấy ư?”
Tiểu muội lắc đầu, “Ta không có…”
Thời Sênh ngắt lời em gái, “Nếu không có, vậy sao ngươi lại dám nói ta thấy chết mà không cứu? Chữ “tận mắt thấy” bị ngươi ăn mất rồi à?”
“Phì...” Có người không nhịn được phì cười.
“Phượng Tiểu Liên, ngươi muốn đi tìm chết thì chúng ta không ngăn. Chúng ta mất nhiều thời gian thế rồi còn không tìm được Thất tiểu thư, nói không chừng Thất tiểu thư đã… Nếu ngươi muốn ở lại tìm nàng ta thì ở lại một mình đi.”
“Đúng thế, chẳng lẽ vì muốn tìm một mình nàng ta mà bắt nhiều người chúng ta phải mất mạng thế sao? Dù thế nào ta cũng không đồng ý, ta muốn đi ra ngoài.”
Tất cả mọi người đều không đồng ý tiếp tục tìm người, tiểu muội kia phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh như thể người nói không đi tìm là Thời Sênh không bằng.
Thời Sênh thở dài, mấy kẻ não phẳng thường không có tóc mái, người mặt đẹp thì thường ngu si.
Quen rồi, thật quá quen rồi.
“Tam tiểu thư, phiền cô dẫn mọi người ra ngoài, tôi lưu lại tìm Thất tiểu thư.” Vạn Quyền đột nhiên lên tiếng.
Mọi người ồ lên.
Thời Sênh khoa trương chỉ vào chính mình, “Ngươi bảo một tiểu cô nương như ta dẫn bọn họ ra ngoài ấy à? Đầu óc có bệnh hả?”
Nói đùa cái quỷ gì chứ, một mình cô mang theo một đám người thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Còn lâu ấy!
Bên cạnh còn có trưởng bối của chi thứ ở đây, tại sao lại bắt cô phải đứng ra chứ?
Vạn Quyền này có phải người của nữ chính không vậy?
Luôn có bọn não tàn muốn hại bản cô nương.
Sợ quá đi!
Sắc mặt Vạn Quyền vẫn nghiêm túc, không để ý tới câu “có bệnh” kia của Thời Sênh, “Tam tiểu thư, cô đã trưởng thành rồi, phải có năng lực tự bảo vệ mình.”
Tự bảo vệ ông nội ngươi ấy.
Muốn bản cô nương đây giơ lưng ra đỡ chứ gì, còn lâu nhé!
Thời Sênh lắc đầu, “Không, ta còn nhỏ lắm, ta vẫn cần che chở.”
Mọi người: “…” Tam tiểu thư, sao vẻ mặt của cô lại chẳng giống thế tí nào?
“Vạn đạo sư, Tam tiểu thư quan trọng hơn.” Trưởng bối chi thứ nhắc nhở một tiếng, gia chủ căn bản không cần Thất tiểu thư, so với Thất tiểu thư thì Tam tiểu thư quan trọng hơn nhiều.
Tiểu muội trưng ra vẻ mặt cầu khẩn nhìn Vạn Quyền, “Vạn đạo sư.”
Thời Sênh nhún nhún vai, dù sao cô cũng mặc kệ, cùng lắm thì mọi người cùng chết thôi!
A, không phải, là các người cùng chết với nhau.