Vô số huyền thú từ đằng xa chạy lại, người chạy chậm lập tức trở thành tương thịt dưới chân chúng, đội ngũ mạnh ai nấy chạy, lập tức phân tán mỗi người một ngả.
Thời Sênh chạy trốn nhanh nhất, không ai đuổi kịp tốc độ của cô, cho nên đến cuối cùng, sau lưng cô chẳng còn ai cả.
Không có ai, Thời Sênh lập tức móc kiếm ra, bay lên trời.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy cây cối ở phía xa không ngừng đổ rạp, trận trượng khủng bố như ngày tận thế, bụi bay cuồn cuộn, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của đám huyền thú.
Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, nhìn vô số huyền thú chạy qua dưới chân mình, đến khi cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ra một đám đông nghìn nghịt đang bay về phía mình.
“Mẹ kiếp!” Sao lại quên đám huyền thú có thể bay trên trời rồi.
Thời Sênh vội vàng ra lệnh cho thiết kiếm bay về phía trước.
Thiết kiếm không bay được bao xa thì phía trước có vài bóng người nhảy lên, bay qua các ngọn cây về phía trước rất nhanh.
Thời Sênh lập tức bay về vút qua họ, không biết người nào theo phản xạ lại quăng cho cô một đạo huyền khí.
Thời Sênh tránh huyền khí, dừng thiết kiếm, nhìn về phía vài người sau lưng.
Tổng cộng có bốn người, người nào người nấy đều rất tuấn tú, trên người mặt phục sức giống nhau, đều là màu trắng, có điểm giống trang phục hiến tế.
Thời Sênh căn cứ theo phương hướng huyền khí ban nãy đánh ra, nhìn sang phía một người đàn ông ở bên trái.
Hai người trong số đó không dừng lại, nhanh chóng vượt qua Thời Sênh bay vút về phía trước, còn hai người khác giảm tốc độ, đứng trên tán cây đối diện với Thời Sênh.
“Có bệnh à?” Vô duyên vô cớ đánh ông đây làm gì?
“Xin lỗi nhé, tiểu cô nương, ha ha ha, ta còn tưởng là huyền thú bay.” Nam tử vừa ra tay xin lỗi một cách sảng khoái.
“Phì!” Có huyền thú biết bay nào đẹp như ông đây không hả?
Mẹ nó não tàn!
Nam tử: “…” Phì cái gì nhỉ?
Thời Sênh cũng không tiếp tục dây dưa, khống chế thiết kiếm bay về phía trước, hai người đàn ông nhìn cô ngồi trên thiết kiếm thì hơi kỳ quái.
Nhưng thanh âm rầm rập đằng sau làm cho bọn họ không có thời gian suy nghĩ nhiều vấn đề đó, thân hình họ khẽ nhúc nhích, vội vàng đuổi theo người đằng trước.
Không biết bay bao lâu, cuối cùng Thời Sênh cũng nhìn thấy biên giới Ma Diễm Lĩnh, nhưng thanh âm phía sau cũng không hề giảm bớt, huyền thú đang hướng về phía biên giới Ma Diễm Lĩnh này mà chạy.
Bên ngoài Ma Diễm Lĩnh là một vùng đồi núi hoang dã, Thời Sênh vừa ra liền nhìn thấy một đám người mặc đồ trắng, đứng thành một hàng ở bên ngoài bìa rừng.
Thời Sênh: “…”
Làm gì vậy?
Hội bán hàng đa cấp à?
Tốc độ của thiết kiếm nhanh hơn bốn người kia rất nhiều, cô lao ra khỏi Ma Diễm Lĩnh, dừng ở trên đầu đám người đó.
“Cô nương, lúc này không nên ở lại đâu, nhanh nhanh rời đi đi.” Có người bên dưới nói với cô.
Con ngươi của Thời Sênh đảo một vòng, từ trên không trung lao xuống, lúc tới gần mặt đất nhiền nhảy xuống, dừng ở bên cạnh một người đàn ông, “Các ngươi đang làm gì thế?”
Đúng lúc này, bốn người đi theo sau cô cũng ra tới, từ trên không nhảy xuống, ai nấy đều nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt quái dị.
Tốc độ của thanh kiếm của nàng ấy cũng thật nhanh!
Có người tiến lên nói chuyện với bốn người đó, lúc này họ mới thu lại tầm mắt.
“Tình huống trong đó thế nào?”
“Không tốt lắm.” Một trong bốn người trả lời.
“Mau khởi động trận pháp.”
“Bên trong còn có người chưa ra, đợi chút.”
“Chuẩn bị sẵn sàng.”
Bốn người lập tức đi vào trong đội ngũ, cũng đứng thành hàng lối ngay ngắn.
Nam tử bên cạnh Thời Sênh cũng mở miệng nói: “Cô nương, mong cô đừng gây trở ngại cho chúng tôi.”
“Các ngươi đang làm gì?”
Nam tử trả lời không hề giấu giếm: “Không thể để huyền thú ở trong đó ra ngoài được.”
Thời Sênh chớp chớp mắt, vừa rồi họ nói tới trận pháp, lại nói không để huyền thú chạy ra ngoài, không phải những người này định dùng trận pháp để ngăn huyền thú lại đấy chứ?
Chậc chậc!
Lợi hại!
Thời Sênh đánh giá quần áo của họ vài lần, lục trong cốt truyện một vòng, cuối cùng cũng tìm ra được tình tiết phù hợp.
Những người này là người của phủ Quốc sư.
Đại lục Thiên Viêm có ba quốc gia, nơi cô ở chính là đế quốc Thương Lam, mà trong đế quốc Thương Lam, phủ Quốc sư có một địa vị cực kỳ tôn quý.
Nói là tôn quý còn không bằng nói là cực kỳ đáng sợ trong lòng người dân Thương Lam.
Thời Sênh thức thời lùi lại, tìm một chỗ, ngồi xổm xuống cắn hạt dưa.
Có người quay đầu lại nhìn cô, cô nương này chẳng có một chút sợ hãi nào, còn nhàn nhã ngồi cắn hạt dưa nữa. Sao bọn họ cứ có cảm giác như đang diễn trò cho cô ngồi xem vậy?
Thời Sênh còn chưa cắn hết một nắm hạt dưa thì lại thấy có vài người lục tục chạy ra từ rừng rậm.
Có người là người của Phượng gia, có người cô không quen.
Người của Phượng gia thấy Thời Sênh ngồi xổm ở phía xa xa thì đều đi về phía đó: “Tam tiểu thư.”
Thời Sênh liếc mắt nhìn đám người chật vật này một cái, yên lặng đổ cho họ một nhúm hạt dưa.
Mọi người: “…”
Lật bàn, bị dọa sợ muốn chết, ai có tâm tình mà ngồi cắn hạt dưa chứ?
Tuy rằng nghĩ vậy nhưng người được cô đưa hạt dưa vẫn giơ tay nhận lấy. Xin lỗi, đây là hạt dưa mà Tam tiểu thư cho, hắn sao dám không nhận chứ.
Càng ngày càng có nhiều người chạy ra khỏi Ma Diễm Lĩnh, những người của Phượng gia đều lập tức đi tới bên người Thời Sênh.
Thời Sênh ngồi xổm nên bọn họ cũng không dám đứng, chỉ có thể ngồi xổm theo cô.
Vì thế, một đám người vừa chạy ra khỏi Ma Diễm Lĩnh, thứ đầu tiên làm họ chú ý không phải là đệ tử của phủ Quốc sư đang đứng xếp hàng mà là một đám người nhà họ Phượng.
“Không còn thời gian nữa.”
“Khởi động trận pháp.”
Đệ tử phủ Quốc sư hô lên một tiếng, những người còn chưa ra khỏi Ma Diễm Lĩnh cũng bất chấp cơ thể đã sắp kiệt sức, lao nhanh ra ngoài.
Đệ tử phủ Quốc sư đưa lưng về phía Thời Sênh, cô không biết họ đang làm gì, chỉ có thể quan sát động tác của họ.
Theo động tác của những người này, vùng rìa Ma Diễm Lĩnh đột nhiên bùng lên một màn ánh sáng trắng, dù đang là ban ngày nhưng vẫn thấy màn sáng này chói mắt vô cùng.
Màn sáng nhanh chóng lan tràn lên trên, rừng xanh trong Ma Diễm Lĩnh nhanh chóng bị màn sáng này bao trùm toàn bộ.
“Rầm!” Hình như có người đụng lên màn sáng, màn sáng hơi chớp lên rồi rút đi như thủy triều, lộ ra rừng cây màu xanh.
“Phốc!”
Hai đệ tử phủ Quốc sư hộc máu tại chỗ, thân mình lảo đảo, sau khi hai người này xảy ra vấn đề, những người khác cũng lập tức bị phản phệ, toàn bộ đội ngũ lập tức rối loạn.
Màn sáng nhanh chóng biến mất.
“Tam tiểu thư, Tam tiểu thư…” Đệ tử Phượng gia lo lắng nhìn màn sáng dần dần mờ đi, “Chúng ta mau rời đi thôi.”
“Phì!” Thời Sênh phun vỏ hạt dưa ra, tiếp tục cắn một hạt khác, “Lui cái gì? Có chết cũng là những người kia chết trước, các ngươi vội gì chứ?”
Đệ tử Phượng gia: “…” Lời này tuy rằng rất đúng nhưng sao họ cứ cảm thấy là lạ.
Người bốn phía đã mau chóng lùi về sau, ai biết người của phủ Quốc sư có thể ngăn lại huyền thú hay không, cứ chạy trước cho chắc.
Rất nhanh, toàn bộ nơi này chỉ còn đám người nhà họ Phượng đang ngồi xổm ở một góc với vẻ mặt nôn nóng nhưng không biết phải làm thế nào.
“Phốc…”
Lại thêm một đệ tử phủ Quốc sư nữa hộc máu, màn sáng càng yếu ớt đi vài phần.
Màn sáng đã hạ xuống tới thân cây, âm thanh ầm ầm vang dội vào lòng mọi người như tiếng trống nổi.