Lúc Thời Sênh về tới Phượng gia thì huyền thú đã bị tam đại đế quốc cùng hợp lực xua trở về Ma Diễm Lĩnh.
Chỉ còn một số ít vẫn đang tác loạn trên đại lục mà thôi.
Tam đại đế quốc vẫn đang tra nguyên nhân khiến cho huyền thú bạo động lần này.
Vì huyền thú chạy ra từ phía đế quốc Thương Lam nên hai đại đế quốc khác nhân cơ hội này làm khó dễ, huyền thú gây tổn thất cho bọn họ bao nhiêu thì Thương Lam phải bồi thường ngần đó.
Thế lực của đế quốc Thương Lam yếu nhất trong ba nước, luôn bị hai quốc gia còn lại làm khó dễ.
Vì thế, tin tức Thời Sênh là đầu sỏ gây tội lại lan truyền cực kỳ lợi hại.
Cô vừa quay về đã bị Phượng gia chủ gọi tới thư phòng.
Phượng gia chủ rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, cho dù xuất hiện cũng rất ít nói.
Trong mắt người ngoài, Phượng gia chủ là người cực kỳ nghiêm túc, nhưng làm việc lại rất khôn khéo, vì thế ông có biệt danh là “Hồ ly mặt lạnh”.
Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, Phượng gia chủ lại là một người cha nuôi cực kỳ quan tâm nàng.
Trong ký ức của nguyên chủ, từ khi nàng bắt đầu có nhận thức, mọi người ở Phượng gia đều gọi nàng là Tam tiểu thư. Trước đây nàng còn tưởng mình là con gái của Phượng gia chủ, nhưng sau đó ông lại nói rằng nàng chỉ là con nuôi của ông chứ không phải con gái ruột.
Phượng gia chủ luôn luôn dạy dỗ và nhắc nhở cô điều này, dần dần, nguyên chủ đã khắc sâu vào trí nhớ vấn đề nàng không phải con gái ruột của Phượng gia chủ.
“Cha.” Thời Sênh ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Người đàn ông ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm nghị, dấu vết của tháng năm in hằn trên gương mặt ông, khóe mắt đã đầy nếp nhăn.
Tuy nói tuổi thọ của người tu luyện kéo dài, nhưng cũng chỉ là dài mà thôi, không phải trường sinh bất lão.
“Có bị thương ở đâu không?” Phượng gia chủ dùng ánh mắt đánh giá Thời Sênh vài lần, tựa hồ như đang nhìn xem cô có bị thương ở đâu không.
Thời Sênh lắc đầu.
Lúc này, Phượng gia chủ mới tái mặt, “Sao lại thế này?”
Chuyện mà Phượng gia chủ hỏi tất nhiên là về tin đồn cô là đầu sỏ gây tội trên đại lục hiện tại.
“Hách Liên Dục vu oan, hãm hại con.” Nên tố cáo thì phải tố cáo.
Sắc mặt của Phượng gia chủ trầm xuống: “Hách Liên Dục? Con chắc chắn chứ?”
“Vâng, chính là hắn.” Là tên khốn đó.
“Vì sao phải hãm hại con? Con và hắn kết thù oán gì sao? Hắn có làm gì con không?” Phượng gia chủ liên tục đặt ra ba vấn đề, nhưng vấn đề thứ nhất và thứ ba rõ ràng là trùng lặp nhau.
Sao Hắc Liên Dục lại hãm hại cô, hắn muốn làm gì?
“Con là con gái mà cha yêu thương nhất.” Thời Sênh đột nhiên thốt ra một câu, “Giờ hai đại đế quốc lại làm khó dễ cho Thương Lam, cha nghĩ xem hắn muốn làm gì chứ?”
Thời Sênh nói vậy, Phượng gia chủ lập tức hiểu được.
Lời đồn trên đại lục đột nhiên xuất hiện, dường như chỉ sau một đêm, tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Hách Liên Dục là Đế quân của đế quốc Xích Viêm, trong ba đế quốc thì Xích Viêm thuộc loại trâu bò nhất, chuyện hắn muốn làm thì rất khó ngăn cản được.
Dù sao trước khi quen biết nữ chính, nam chính chỉ có một tham vọng là nhất thống thiên hạ, chuyện gì cũng có thể làm.
Đến khi nam chính xác định được mình thực sự yêu nữ chính, kết cục của hai người là quy ẩn núi rừng, giang sơn chỉ là mây bay.
Tất cả suy tính, huyết hải thâm cừu gì đó, đến khi gặp nữ chính thì chẳng còn trọng yếu nữa.
Hiện tại, Thời Sênh nhắm tới chính là phiến mây bay này, cho nên dù nguyên nhân lúc đó Hách Liên Dục đột nhiên ra tay là gì, trong lòng Thời Sênh, chắn chắn là hắn có âm mưu gì đó.
Có chuyện thì mọi người cùng nhau làm thôi.
Một người ôm quá nhiều việc thì chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu Hách Liên Dục có âm mưu gì đó, cô tin là không lâu nữa, sẽ có người đòi giao ra kẻ đầu sỏ là cô.
Mà chắc chắn Phượng gia chủ sẽ không đồng ý.
Một khi đã không đồng ý, kết quả chính là hai đại đế quốc kia lấy cớ gây chiến.
Mà bên này, quan hệ giữa Phượng gia chủ và hoàng thất sẽ xuất hiện vết rạn, đến lúc đó, Hách Liên Dục muốn chiếm lấy Thương Lam không phải quá dễ dàng sao?
[…] Ký chủ nghĩ thật xa xôi.
Vừa mới bắt đầu mà cô đã đọc đến tận kết cục mà người ta trù tính rồi.
Cô đó, không phải cô nói không thích động não sao?
Thời Sênh không nhịn được mà trợn trắng mắt, rõ ràng là có kẻ muốn gây chuyện, chẳng lẽ ông đây không thể nghĩ xa xôi một chút để dự phòng mình bị tính kế sao? Não tàn!
Nghĩ ai cũng giống nhà ngươi, bị nhiễm virus cũng không biết à?
[…] Có lẽ nó không nên nói lời nào thì hơn, Ký chủ rất không thân thiện.
Thời Sênh nói chuyện với Hệ thống xong, Phượng gia chủ mới nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Sắc mặt Phượng gia chủ trầm xuống, giọng điệu cũng hiền hòa hơn, “Con cứ đi về nghỉ ngơi trước đi, cha vào cung một chuyến.”
Thời Sênh ngoan ngoãn gật đầu, xoay người ra khỏi thư phòng, Phượng gia chủ vội vàng tiến cung.
…
Thời Sênh đi về khuê các của nguyên chủ, đây là một tiểu lầu độc lập, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
“Tam tiểu thư, sao giờ ngài mới về? Đám Vạn đạo sư đã về được mấy ngày rồi, gia chủ sốt ruột muốn chết.”
“Đúng thế, ngài có bị thương ở đâu không?”
Bọn nha hoàn của nguyên chủ vây quanh Thời Sênh hỏi han.
Thời Sênh tỏ vẻ không có việc gì, đám nha hoàn mới tản ra, ai về việc nấy.
“Đám người Vạn Quyền đã về rồi?” Thời Sênh đi lên lầu, hỏi nha hoàn vẫn đi theo bên cạnh mình.
Nha hoàn vén rèm lên cho Thời Sênh đi vào, “Cũng về được bốn ngày rồi, nhưng hình như Vạn đạo sư bị trọng thương, nghe nói là vì cứu Thất tiểu thư. Gia chủ vì vậy mới tức giận, nhốt Thất tiểu thư ở Tây các, tới giờ vẫn chưa thả ra.”
Phượng gia nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ.
Chỉ cần có một chút biến động xảy ra liền lập tức truyền khắp Phượng gia.
Vạn Quyền là đạo sư mà Phượng gia chủ cực kỳ coi trọng, nay vì Phượng Khuynh Khuynh mà bị trọng thương, gia chủ vốn đã đối xử với nàng ta không tốt, đương nhiên lúc này lại càng có lý do để trách phạt.
Nghe nói Vạn Quyền đã cầu xin nên Phượng Khuynh Khuynh mới không bị trừng phạt về thể xác.
Tin tức Thời Sênh trở về cũng rất nhanh chóng truyền đi, các phương đều chạy tới vây xem, tâm tư đủ cả, ý xấu tràn ngập.
Thời Sênh cho người dẫn đám người đó tới phòng khách, một lần hầm hết cả đám.
Phì!
Ứng phó một lượt!
Nam tử của Phượng gia đều học tập trong học viện ở Hoàng gia, rất ít khi trở về, cho nên lúc này chỉ có một đám muội giấy tới đây.
Thời Sênh vừa xuất hiện, một muội giấy mặc váy hồng lập tức nói: “Tam tỷ tỷ, tỷ không sao thì thật tốt quá!”
Khuôn mặt non nớt dù tươi cười nhưng trong mắt lại đầy hận ý.
Sao nàng không chết ở bên ngoài luôn đi?
Mấy ngày trước nàng mất tích, rất nhiều người đoán nàng đã chết, nếu nàng đã chết thì sẽ có rất nhiều người vui vẻ.
“Làm ngươi thất vọng rồi, ta không chết.” Thời Sênh ngồi vào ghế chủ vị trong phòng khách.
Muội giấy váy hồng lập tức tỏ ra xấu hổ, “Tam tỷ tỷ nói gì thế? Tỷ không sao mới là tốt nhất.”
Thời Sênh gõ gõ mặt bàn, hỏi với vẻ mặt rất chân thành, “Không phải ngươi luôn ước ta chết ở bên ngoài, không quay về sao?”
“Sao tam tỷ tỷ lại nghĩ ta như thế? Muội thật tình lo lắng cho tỷ mà.” Hốc mắt muội giấy lập tức đỏ lên, nhìn Thời Sênh đầy vẻ tủi thân.
“Thật tình lo lắng ta đã chết hay chưa đúng không? Ngươi nghĩ trong đầu như thế, ta cũng chỉ giúp ngươi nói ra thành lời mà thôi, không cần cảm tạ.”
Muội giấy váy hồng nhỏ giọng khóc nức nở, “Tam tỷ tỷ, muội có đắc tội gì với tỷ đâu? Tỷ lại nói muội như thế. Nếu muội sai ở đâu, tỷ cứ nói, muội sẽ sửa mà.”
“Ngươi không làm cái gì sai cả, ngươi cũng chỉ mong ta đừng còn sống mà quay về thôi, không sai, đây là tình cảm bình thường của con người mà.” Vẻ mặt Thời Sênh rất bình tĩnh.
Nguyên chủ rất được sủng ái tại Phượng gia, bị người khác ghi hận cũng là điều bình thường.