Muội giấy váy hồng tỏ ra bị làm nhục, khóc lóc chạy đi.
Thời Sênh cười nhạt, lại nhìn sang những người bên cạnh.
Phượng gia chủ ngoài một đứa con gái riêng thì cũng chỉ có một cô con gái nuôi là nguyên chủ.
Mà Phượng gia chủ lại có rất nhiều anh em, vì thế những người ngồi đây đều tới từ mấy chi khác.
Vì Phượng gia chủ không có con ruột nối dòng nên con trai, con gái các phòng khác đều được sắp xếp với ý là để Phượng gia chủ chọn một người thừa kế từ trong đó.
Nhưng nếu Phượng gia chủ có con nối dòng thì những người này sẽ không còn vị trí gì nữa.
Thí luyện lần này chỉ có nguyên chủ và Phượng Khuynh Khuynh tham gia, những người khác đều báo ốm tập thể, không muốn đi. Bọn họ chưa lớn lắm, lại có người lớn dựa lưng nên cho dù không đi cũng không ai nói gì.
Nhưng lúc này xem ra là có vẻ không ổn rồi.
Muội giấy váy hồng chạy đi, những người khác đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó thiếu nữ ngồi trên cùng điều chỉnh tâm trạng một chút, quan tâm nói: “Tam muội muội, sao muội lại về trễ hơn Phượng Khuynh Khuynh thế? Có phải trên đường về đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Liên quan gì tới ngươi?”
Thời Sênh đáp lại một câu.
Biểu tình của thiếu nữ cứng ngắc trong nháy mắt, “Tam muội muội đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn quan tâm muội một chút thôi.”
Rồi nàng ta âm thầm đánh giá Thời Sênh vài lần, vẫn là cùng một người, sao tính tình lại thay đổi nhiều như thế?
“Nếu các ngươi đến để quan tâm ta chết hay chưa thì thật xin lỗi, ta không chết, làm các ngươi thất vọng rồi.” Thời Sênh cao giọng để tất cả mọi người trong sảnh cùng nghe thấy. “Ta cũng chỉ là một đứa con nuôi, dù có được yêu thương tới đâu cũng sẽ không thể tranh tài sản với các ngươi được, cho nên ai về nhà nấy, cha ai người ấy tìm đi thôi.”
Mọi người: “…”
Đại sảnh yên ắng không một tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn Thời Sênh với vẻ không thể tin được, giống như những lời cô vừa nói chỉ là nói đùa vậy.
Thời Sênh bình tĩnh móc ra một nắm hạt dưa, bắt đầu ngồi cắn, thanh âm tanh tách phá vỡ không gian yên tĩnh quỷ dị.
Phượng Chi Âm có điểm không giống ngày thường!
Tất cả mọi người đều có một cảm giác chung như thế.
Mọi người đánh giá Thời Sênh vài lần, vẫn là Phượng Chi Âm trước đây, chỉ có tính tình là thay đổi…
“Nhìn đủ rồi thì đi đi, muốn nhìn ta phải trả tiền đấy.” Ông đây là người các ngươi có thể tùy tiện nhìn sao?
Một đám não tàn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó lục tục rời khỏi đại sảnh.
Ra đến bên ngoài, một vài người đi trước, vài người nấn ná ở lại, thấy người đã đi hết rồi liền lập tức tụ tập, vây quanh nữ tử lúc nãy.
“Đại tỷ tỷ, sao Phượng Chi Âm bây giờ nói khó nói chuyện hơn trước kia thế?” Trước kia nàng ta nói chuyện lúc nào cũng dịu dàng, nho nhã, hầu hết là giữ im lặng rất chừng mực, sao bữa nay lại như ăn phải thuốc nổ vậy?
“Không phải là ra ngoài bị đụng đầu vào đâu đó đấy chứ?”
“Nàng ta chỉ là một đứa con nuôi, chẳng có chút quan hệ nào với Phượng gia chúng ta. Nếu không phải vì gia chủ yêu thương thì cô ta làm gì có tư cách khiến chúng ta phải gọi là tỷ tỷ, lại còn chẳng biết điều chút nào.”
“Đúng thế, không ngờ nàng ta còn có thể trở về, còn cả Phượng Khuynh Khuynh kia nữa…”
“Được rồi.” Thiếu nữ quát lớn một tiếng, “Còn không nhìn xem đây là chỗ nào à, về rồi hãy nói.”
Mấy người lập tức câm miệng, không dám nói lời nào nữa.
Chờ bọn họ rời đi rồi, Thời Sênh mới tiêu sái bước ra, nhìn về phía mấy người kia rời đi.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Hung phạm sau lưng.]
“Phì!” Ai cho mi tuyên bố nhiệm vụ hả?
Hệ thống sợ tới mức lập tức bổ sung một câu, [Cam chịu tiếp nhận, cụ thể thế nào mời tham chiếu trên nghĩa của mặt chữ.]
Hệ thống nói xong lập tức logout, tắt máy.
Hoàn toàn không muốn bị Ký chủ ngược.
Thời Sênh âm thầm dùng súng hỏi thăm Hệ thống mười tám lần, sau đó mới bình tĩnh một chút.
Trong cốt truyện cũng không viết rõ ở kiếp Phượng Khuynh Khuynh chết thảm thì nguyên chủ có kết cục thế nào.
Mà kiếp này Phượng Khuynh Khuynh trọng sinh, nguyên chủ lại sống thảm như vậy, cho dù có người muốn hại nàng ta thì phỏng chừng cũng là làm trong âm thầm.
Thật phiền phức nha!
…
Quả nhiên, hai đại đế quốc đưa ra yêu cầu muốn xử trí đầu sỏ gây chuyện.
Phượng gia chủ đã sớm báo cho hoàng thất đề phòng chuyện này, cho nên điều kiện này cũng không được đáp ứng, ngược lại hoàng thất còn tìm được cơ hội nghi ngờ bọn họ rắp tâm gây chuyện, muốn khơi mào chiến tranh, phá hỏng minh ước giữa ba nước.
Minh ước ba nước ký kết có thời hạn trăm năm, duy trì hòa bình an ổn trên đại lục, ai vi phạm trước sẽ trở thành tội nhân.
Đế quốc Thương Lam lấy lý do này ra, hai đế quốc khác liền không dám làm ầm ĩ lên quá nhiều nữa.
Thời Sênh không có cơ hội nhìn ba nước tranh luận, nhưng cô có được nghe kể câu chuyện xảy ra sau đó.
Đúng lúc ba nước đang tranh luận không dứt ra được, Ma Diễm Lĩnh ở hai mặt do hai đế quốc kia bảo vệ đều đồng loạt xảy ra bạo động, huyền thú không ngừng chạy ra đả thương người.
Mọi người không hiểu tại sao lại như thế, Quốc sư mang theo người xuất hiện, lập tức nhẹ nhàng chấm dứt chuyện tranh cãi này.
Hai đại đế quốc dù biết là Quốc sư làm nhưng cũng không có biện pháp nào bắt bẻ cả.
Quốc sư của đế quốc Thương Lam nổi tiếng là khó đối phó, càng khó nói chuyện, chẳng ai biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Dùng phương pháp giải quyết vừa đơn giản vừa thô bạo như thế, mọi người đều bị bất ngờ tới trở tay không kịp.
Phượng Từ nhà cô từ lúc nào lại biết dùng bạo lực để kết thúc vấn đề nhanh như thế?
Thời Sênh vẫn luôn chú ý tới cách xử sự của Phượng Từ ở từng thế giới. Mặc dù cuộc sống của hắn và cô luôn liên quan tới nhau nhưng hai người luôn ăn ý không xen vào cuộc sống của người kia.
Ấn tượng khắc sâu duy nhất là kiếp mà hắn mang tên thật Phượng Từ, dường như… đúng là luôn giải quyết vấn đề cực kỳ thô bạo và đơn giản.
Một lời không hợp liền phóng lửa.
Phủ Quốc sư cách Phượng phủ không xa, Thời Sênh không nhịn được chạy đi tìm người.
Phủ Quốc sư được xây dựng rất rộng rãi, hai bên cửa có hai con kỳ lân, tròng mắt đỏ như máu, nhìn rất sống động, bộ dáng giương nanh múa vuốt như thể muốn một ngụm nuốt chửng người khác.
Nửa đêm mà nhìn thấy thứ này thì đúng là bị dọa sợ chết khiếp.
Thời Sênh ghé sát mặt nhìn một hồi, không biết thứ này được điêu khắc bằng thứ gì mà lại toát ra nồng đậm linh khí như thế.
“Phượng tam tiểu thư.”
Thời Sênh dời mắt khỏi kỳ lân, nhìn về phía người vừa gọi tên mình.
Một thiếu niên diện mạo thanh tú, trên người mặc trang phục của đội Thần Vệ, đứng ở trên bậc cao, nụ cười trên mặt rất nhẹ, “Đại nhân nói, nếu Phượng tiểu thư thích thì có thể đem chúng về.”
Thời Sênh chỉ vào kỳ lân màu đen: “Cái đồ chơi này á?”
“Đúng thế.”
“Lấy về làm gì?” Vừa lớn vừa đen, không thể ăn cũng không thể làm gì được.
Thiếu niên: “…” Không phải cô tò mò nhìn nó cả nửa ngày sao?
“Nói với đại nhân nhà ngươi, nếu có lòng thì tặng chính hắn cho ta đi.” Thời Sênh biết tên não tàn Ngân Vi kia chắc chắn đang ở trong phủ.
Thiếu niên tươi cười đáp, “Phượng tam tiểu thư, lời này tôi thật sự không dám truyền giúp cô...”
Kết cục của việc mơ ước đại nhân…
Ha ha, hắn thật không dám nghĩ tới.
Tuy rằng Phượng tam tiểu thư có chút khác biệt trong mắt đại nhân, nhưng hắn thật sự không chịu nổi nếu đại nhân nhà hắn coi trọng vị tiểu thư này.
“Vậy ngươi cho ta vào đi, ta tự mình nói với hắn.” Thời Sênh bước lên bậc.
Thiếu niên lắc đầu, ngăn cản đường đi của Thời Sênh, “Phượng tam tiểu thư, ta không thể để tiểu thư vào được.”
Đại nhân chỉ sai hắn truyền lời, cũng không nói sẽ cho nàng vào.