Boss Là Nữ Phụ

Tin Thời Sênh không chịu đi học nhanh chóng được truyền đến tai Phượng gia chủ.

Sau khi Phượng gia chủ nghe rõ sự tình, lần đầu tiên ông tỏ ra nặng nề với Vạn Quyền. Trước kia, Vạn Quyền là một tồn tại đặc biệt ở Phượng gia, nhưng lần này lại bị Phượng gia chủ tỏ thái độ, trong lòng hắn cực kỳ khó hiểu.

“Gia chủ, Thất tiểu thư mới là con gái của ngài, mà Tam tiểu thư cũng chỉ là…”

“Câm miệng!” Phượng gia chủ ngoài mạnh trong yếu quát lên, “Ngươi thì biết cái gì.”

“Ta thật sự không hiểu.” Vạn Quyền vẻ mặt ngưng trọng chống lại áp lực từ phía Phượng gia chủ, “Thất tiểu thư là giọt máu của ngài, là người thân cận nhất của ngài, vì sao ngài lại đối xử với nàng ấy như thế? Tam tiểu thư được ngài nuôi nấng nhiều năm, có cảm tình là điều ta có thể hiểu được, nhưng vẫn chỉ là người khác họ mà thôi, vậy mà ngài lại đối xử như con ruột của mình. Ta không thể hiểu nổi, cũng không thể tán thành.”

Ánh mắt của Phượng gia chủ u ám, “Vạn Quyền, năm đó ta thu lưu ngươi không phải để lúc này ngươi tới dạy dỗ ta.”

Ông làm gì cũng chưa tới lượt một người ngoài tới khoa tay múa chân.

Biểu tình của Vạn Quyền khẽ biến, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn liền gục đầu xuống không nói chuyện nữa.

Phượng gia chủ trầm mặc trong chốc lát, “Ngươi đã coi trọng nó như thế, vậy ta giao nó cho ngươi.”

Phượng gia chủ phất tay áo rời đi, chỉ còn lại mình Vạn Quyền đứng ở đại sảnh.



Từ đó, Phượng Khuynh Khuynh đi theo Vạn Quyền. Thời Sênh đi học ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, đạo sư được nghỉ liên tục.

Phượng gia chủ nói với Thời Sênh vài lần, Thời Sênh cam đoan sẽ không để mất mặt ở kỳ khảo nghiệm cuối năm nên Phượng gia chủ cũng mặc kệ luôn.


Mặc dù Thời Sênh không đi học nhưng cũng không từ bỏ tu luyện.

Nữ chính tiến bộ, cô cũng không thể thụt lùi được.

Nhưng cái trò luyện đan, luyện khí của nữ chủ thì cô không có hứng thú học, cũng không có kiên nhẫn đi học, mấy cái cần sự tinh tế, tỉ mỉ như thế hoàn toàn không phù hợp với người một lời không hợp liền rút kiếm chém như Thời Sênh, đó quả thực là một khảo nghiệm quá lớn.

“Tam muội muội, lâu lắm mới thấy muội tới Diễn võ trường.” Thời Sênh vừa đi tới gần Diễn võ trường thì thấy Phượng Kỳ Kỳ không biết từ đâu chui ra, còn mang theo một đám muội giấy ở đằng sau, cười dài chào hỏi cô.

“Tam tỷ tỷ.”

“Tam tiểu thư.”

Đoàn muội giấy hành lễ với Thời Sênh dựa theo thân phận.

“Có việc?” Thời Sênh hơi nhíu mày nhìn Phượng Kỳ Kỳ.

Phượng Kỳ Kỳ này sau lần đưa tế phẩm, à không, thuốc bổ tới cho cô thì không làm gì nữa, nhìn thấy nhau ở Diễn võ trường cũng đều chào hỏi rất lễ phép, hoàn toàn không có chuyện đột nhiên xông lên như hôm nay.

Ánh mắt của Thời Sênh làm cho Phượng Kỳ Kỳ cực kỳ không thoải mái, như là có thể nhìn xuyên qua thể xác vào tận linh hồn nàng ta, khiến cho nụ cười trên mặt nàng ta nhanh chóng ảm đạm đi.

Phượng Kỳ Kỳ nhìn đi chỗ khác, tận lực tránh nhìn vào mắt Thời Sênh, “Trong chốc lát có một bài kiểm tra nhỏ, Tam muội muội cũng tới đi.”

“Không đi.”


“Tam tỷ tỷ, gần đây tỷ không chịu khó tu luyện, không phải là sợ đánh không lại đấy chứ?” Một muội giấy ở bên cạnh Phượng Kỳ Kỳ lập tức lên tiếng, giọng nói tràn đầy khiêu khích.

Gần đây Thời Sênh không đi học, ai ở Diễn võ trường này mà chẳng bàn tán vài ba lần.

Khóe miệng Thời Sênh cong lên, ánh mắt lập tức tràn đầy kiêu ngạo và cuồng vọng: “Ta sợ sẽ đánh cho các ngươi thành tàn phế.”

“Tam tỷ tỷ nói đùa rồi, thực lực của Đại tỷ tỷ cũng ngang bằng tỷ, cho dù không thắng thì cũng có thể bất phân thắng bại. Hơn nữa…”

Muội giấy kia thổi phồng Phượng Kỳ Kỳ xong lại nói tiếp, “Gần đây thực lực của Phượng Khuynh Khuynh đột nhiên tăng mạnh, còn nói nàng ta là người lợi hại nhất trong thế hệ đồng lứa chúng ta. Tam tỷ tỷ, tỷ phải cho Phượng Khuynh Khuynh một bài học mới được.”

Nói nửa ngày vẫn là vòng tới nữ chính đại nhân mà thôi.

Những người này lại dám châm ngòi ly gián.

“Các ngươi muốn thử xem ta có thể đánh nhóm các ngươi thành tàn phế đúng không?” Thời Sênh không tiếp lời của muội giấy kia, lại vòng về đề tài cũ.

Muội giấy: “…” Ai nói với ngươi vấn đề này chứ?

Sao Phượng Chi Âm lại không phản ứng theo kịch bản mà họ đã tưởng tượng chứ?

“Giữa tỷ muội với nhau thì đừng nói những chuyện làm tổn thương tình cảm này nữa. Tam muội muội, chúng ta đều biết muội là người có thiên phú tốt nhất, đương nhiên không ai có thể thắng được muội rồi.” Phượng Kỳ Kỳ lên tiếng hòa giải, “Phượng Khuynh Khuynh thì tính là cái gì chứ. Nàng ta cũng chỉ là một đứa con riêng, cho dù lợi hại cũng không thể so được với Tam muội muội.”

Nghe xem người ta nói gì đi.


Đổi lại, nếu là người khác, nghe nói như thế còn không tức nổ phổi, lập tức chạy đi tìm Phượng Khuynh Khuynh quyết đấu ngay ấy chứ.

“Phượng Khuynh Khuynh trêu chọc gì các ngươi thế? Sao các ngươi nhất định phải lái chuyện của nàng ta sang cho ta? Các ngươi muốn ta đi đánh nàng ta à? Các ngươi định ngư ông đắc lợi à? Kế một mũi tên bắn hai con chim này cũng không tệ lắm đâu.”

Tưởng ai cũng đi theo đường mình an bài chắc?

Thời Sênh không nghĩ theo lẽ thường nên Phượng Kỳ Kỳ lập tức sững ra ở đó, không biết phải nói tiếp thế nào.

Một hồi lâu, Phượng Kỳ Kỳ mới nói: “Tam muội muội, chúng ta không có ý đó.”

Thời Sênh truy vấn: “Vậy ngươi có ý gì?”

“Ta…” Chính vì Phượng Kỳ Kỳ có ý tứ kia nên giờ mới không nói thành lời. Vốn nàng ta cũng không cần phải nói gì, chỉ cần ở thời điểm thích hợp thêm mắm dặm muối, châm ngòi ly gián Thời Sênh và Phượng Khuynh Khuynh để hai người này đánh nhau là được rồi.

Ai mà biết Thời Sênh lại không thèm tiếp chiêu, công khai vạch trần nàng ta thế này.

“Là Phượng Khuynh Khuynh quá đáng trước. Ả ta nói Tam tỷ tỷ chẳng là cái thá gì, ả mới là đệ nhất thiên tài của Phượng gia. Tam tỷ tỷ, tỷ nghe xem ả nói tỷ thế nào chứ, căn bản là không coi tỷ ra gì.” Muội giấy bên cạnh Phượng Kỳ Kỳ nhanh nhảu nói chen vào.

Thời Sênh nở nụ cười, “Thật à?”

“Còn không đúng sao. Phượng Khuynh Khuynh cậy mình được Vạn đạo sư tự mình dạy bảo, được Vạn đạo sư che chở, ả liền vênh váo phách lối, còn tưởng mình là tiểu thư Phượng gia chân chính ấy.”

“Phượng Khuynh Khuynh có là gì, ở Phượng gia chúng ta, Tam tỷ tỷ vẫn là lợi hại nhất. Phượng Khuynh Khuynh chỉ là một nha đầu nông thôn, làm sao có thể so được với Tam tỷ tỷ chứ. Tam tỷ tỷ nhất định phải cho ả ta một bài học, để ả ta biết ở đây ai mới là chủ nhân.”

Người do Phượng Kỳ Kỳ dẫn đến lập tức mồm năm miệng mười, đặt đủ điều xấu xa cho Phượng Khuynh Khuyh.

Thời Sênh vỗ tay ba cái, nói: “Nói đúng lắm!”


Sắc mặt mọi người trở nên vui vẻ, Phượng Kỳ Kỳ cũng thở phào một hơi, đã nói rồi, sao Phượng Chi Âm có thể dễ dàng bỏ qua cho Phượng Khuynh Khuynh được.

Thời Sênh lại hỏi: “Phượng Khuynh Khuynh đang ở đâu?”

“Bên kia, bên kia, vừa rồi ta có thấy.”

“Tam tỷ tỷ, ta dẫn tỷ đi.” Lại có người lập tức đi lên đầu, hướng về một bên đi tới.

Thời Sênh đi theo đằng sau, trên mặt nở nụ cười nhẹ, Phượng Kỳ Kỳ đi bên cạnh, ánh mắt nhìn thấy ý cười trên miệng cô ta thì không khỏi lạnh cả người.

Phượng Kỳ Kỳ còn chưa kịp nghĩ cho kỹ thì đã tới nơi cần tới.

Phượng Khuynh Khuynh đang đánh nhau với người khác, bên ngoài nàng ta tuyên bố mình tứ hệ, nhưng thường xuyên dùng hỏa hệ nhất.

Người khác chỉ có thể phát ra công kích không có hình dáng, nhưng lửa của Phượng Khuynh Khuynh hiện tại đã có hình dáng rồi.

Phượng Khuynh Khuynh vọt mạnh về phía trước, lựa chọn đánh cận chiến, lửa trong tay bùng lên, chụp vào ngực đối phương.

“A!”

Phượng Khuynh Khuynh cũng không nương tay, nam tử đánh nhau với nàng ta rú lên một tiếng, ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn.

“Cũng chỉ khó chịu mấy ngày thôi, không chết được.” Phượng Khuynh Khuynh từ trên cao nhìn xuống, “Lần sau còn dám đụng tới người của ta, kết cục sẽ không đơn giản như thế đâu. Cút!”

Thời Sênh: “…” Nữ chính dám cướp lời thoại của ông đây!

[…] Ký chủ có bệnh phải uống thuốc, đây là lời thoại của nữ chính, không phải của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận