Mồ hôi lạnh của Phượng gia chủ chảy ròng ròng, nhìn thấy Thời Sênh thản nhiên ngồi cắn hạt dưa ở một bên, ông thật sự cảm thấy thế giới này điên hết rồi.
Tiểu Âm nhà ông lại không hề sợ Quốc sư một chút nào.
Lại còn nhàn nhã ngồi cắn hạt dưa nữa.
“Cha, lại đây ngồi đi.” Thời Sênh vẫy vẫy tay với Phượng gia chủ.
Phượng gia chủ: “…” Quốc sư không lên tiếng, sao ông dám ngồi chứ.
Ánh mắt Ngân Vi hơi quét về phía Phượng gia chủ, hơi hơi gật đầu. Phượng gia chủ âm thầm lau mồ hôi lạnh, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thời Sênh, bộ dáng cứng ngắc đó còn không bằng không ngồi.
Thời Sênh đưa hạt dưa tới trước mặt Phượng gia chủ.
Phượng gia chủ: “…” Ai có tâm tình cắn hạt dưa chứ?
Ngân Vi như muốn chờ Phượng Khuynh Khuynh lấy đồ ra, nhưng Phượng Khuynh Khuynh lại một mực cắn răng không hé nửa lời, một bộ sẽ không giao đồ ra.
Thời gian chừng một chén trà nhỏ trôi qua, đột nhiên Ngân Vi đứng lên, đi về phía Phượng Khuynh Khuynh.
Hắn nhìn Phượng Khuynh Khuynh từ trên cao, thong thả nâng tay lên. Phượng Khuynh Khuynh nhìn cánh tay dịch chuyển tới gần mình, theo động tác của hắn, nàng ta hơi nghiêng nghiêng người tránh né.
Động tác cắn hạt dưa của Thời Sênh dừng lại, thân mình đã ở xu thế chuẩn bị đứng lên.
Tay của Ngân Vi cũng không dừng ở trên người Phượng Khuynh Khuynh mà đặt lên trên thân kỳ lân bên cạnh nàng ta.
Tay hắn vừa chạm lên kỳ lân, ánh sáng trên người kỳ lân càng lộng lẫy, như bị người phủ lên một tầng sáng bóng, đôi con mắt đỏ tươi ẩn ẩn có ánh sáng xẹt qua, như là một vật thể sống vậy.
Đại sảnh có gió thổi qua, vạt áo của Ngân Vi hơi tung bay về phía sau, người trong đại sảnh cảm thấy có chút mát mẻ.
Nhưng cũng không mất bao lâu, gió nhanh chóng ngừng lại, Ngân Vi rút tay về, ánh mắt dừng lại trên cổ Phượng Khuynh Khuynh, thong thả phun ra hai chữ: “Soát người.”
Người của đội Thần Vệ đè Phượng Khuynh Khuynh xuống, trực tiếp lục soát trên người.
Trên người Phượng Khuynh Khuynh vốn có thương tích, căn bản không thể phản kháng được, điếu trụy của nàng ta bị giật ra, được cung kính đưa tới tay Ngân Vi.
Đó là một quả điếu trụy màu trắng bạc, hình dạng nụ hoa đang nở.
“Đây là…” Sắc mặt của Phượng gia chủ khẽ biến.
“Phượng gia chủ nhận ra?” Ngân Vi ngẩng đầu nhìn ông.
Phượng gia chủ khẽ lắc đầu, sắc mặt trầm xuống nhìn Phượng Khuynh Khuynh, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo và chán ghét.
Lúc này, cả đầu Phượng Khuynh Khuynh đều nghĩ tới chuyện trữ vật không gian của mình đã bị lộ rồi, làm gì có thời gian chú ý sắc mặt của Phượng gia chủ chứ.
Ngân Vi khép hờ hai mắt.
“A…” Phượng Khuynh Khuynh đột nhiên ôm đầu hét to một tiếng.
Nàng ta có khế ước với không gian này, Ngân Vi mạnh mẽ xâm nhập, nàng ta chắc chắn sẽ bị thương.
Ngân Vi có thể khống chế không gian, tiến vào một không gian có chủ cũng chỉ khó khăn hơn tiến vào không gian vô chủ một chút mà thôi.
Nhưng mà…
Không gian này cũng không dễ tiến vào như thế.
Đúng lúc Ngân Vi chuẩn bị buông tay thì trên tay có một cỗ lực lượng ấm áp truyền vào, bổ sung lực lượng sắp suy kiệt của hắn, vách ngăn không gian lập tức bị đánh vỡ.
Ngân Vi tìm được kỳ lân, dùng ý niệm lấy nó ra ngoài.
Kỳ lân yên lặng xuất hiện, được đặt song song với đầu kỳ lân kia, giống như ngay từ đầu nó đã được đặt ở đây vậy.
Hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy một đôi mắt bình tĩnh, nhưng ngay sau đó, trong đôi mắt ấy lại lan tràn ý cười, như gió xuân ấm áp từ bốn phương tám hướng vây lại.
Thời Sênh híp mắt cười: “Hoan nghênh lấy thân báo đáp.” Cô buông tay hắn ra, lùi lại bên cạnh, giống như vừa rồi chưa làm gì hết.
Hành động của hai người có hơi quỷ dị, người ngoài nhìn vào không hiểu, nghe cũng không hiểu họ đang nói gì.
Ngân Vi ném điếu trụy xuống người Phượng Khuynh Khuynh đã ngất xỉu đi, nhìn về phía Thời Sênh ở bên cạnh: “Nhớ giữ gìn chúng nó.”
Thứ mà Ngân Vi nói là hai con kỳ lân này.
“Ngài có thể đem ngài giao cho ta giữ gìn.” Bảo quản hai con kỳ lân này thì có lợi ích gì chứ?
Ngân Vi bình thản nhìn Thời Sênh, cánh môi mấp máy mấy cái nhưng cuối cùng cũng chẳng phát ra thanh âm nào, biên độ động của môi quá nhỏ nên Thời Sênh cũng không đọc được hắn đang nói gì.
Đúng lúc Thời Sênh định hỏi thì thân ảnh của Ngân Vi nhoáng lên, trong nháy mắt đã biến mất, không thấy đâu nữa.
Người của đội Thần Vệ lần lượt rời khỏi đại sảnh, yên ắng không một tiếng động y như lúc đến.
Thời Sênh: “…”
Lật bàn! Tên não tàn này đang làm gì vậy?
Một lời không hợp là biến mất.
Có bản lĩnh thì giải thích đi!
Đại sảnh chỉ còn lại người của Phượng gia. Phượng gia chủ bình tĩnh xoay người nhặt điếu trụy trên người Phượng Khuynh Khuynh lên.
Ông nắm điếu trụy trong tay hồi lâu, ngón tay không ngừng siết chặt đến nỗi gân tay nổi đầy, cuối cùng ông liền buông điếu trụy ra.
Điếu trụy rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm thâm thúy.
“Đem Phượng Khuynh Khuynh ra ngoài.” Phượng gia chủ trầm giọng phân phó.
Thời Sênh nhìn điếu trụy trên mặt đất, cái thứ này… chắc chắn là Phượng gia chủ biết, nhưng hình như ông ấy không thích thứ đồ này.
Vì sao chứ?
Phượng Khuynh Khuynh và điếu trụy cùng bị mang đi, trong đại sảnh chỉ còn Thời Sênh và Phượng gia chủ.
“Tiểu Âm, con và Quốc sư có quan hệ gì?” Đã tới nước này, Phượng gia chủ không thể không hỏi vấn đề này.
“Thì như cha thấy đấy.” Thời Sênh hơi hơi nhún vai, “Tình đầu ý hợp? Nhất kiến chung tình?”
Phượng gia chủ hiếm khi nghiêm khắc như thế với Thời Sênh, “Tiểu Âm, con hãy nói thật đi.”
Thời Sênh ăn ngay nói thật, “Được rồi, con coi trọng hắn.”
Phượng gia chủ nhướng mày, hơi không tin nổi, nhưng sâu trong đáy lòng lại có chút sáng tỏ.
“Thực là coi trọng?”
“Đúng thế.”
Phượng gia chủ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Hắn là ai, con biết rõ chứ?”
Lúc trước khi Quốc sư cho người đưa kỳ lân tới, ông đã cảm thấy không thích hợp, nếu chỉ là quen thì không cần thiết phải đưa hai con kỳ lân tới đây.
Hơn nữa, Quốc sư có khi nào cho người ta cơ hội làm quen chứ?
Thời Sênh nhìn Phượng gia chủ, gằn từng chữ một: “Con không quan tâm hắn là ai, con chỉ biết hắn là người con muốn tìm.”
“Tiểu Âm, hắn rất nguy hiểm, đối với đế quốc, đối với con, đối với Phượng gia, đều rất nguy hiểm.”
Thân thế của Ngân Vi thế nào không ai biết. Hắn từng bước một đi từ tận tầng thấp nhất tới vị trí bây giờ.
Nam nhân này có thủ đoạn, có lòng kiên nhẫn, cũng có sự nhẫn tâm.
Thời Sênh cực kỳ tự tin, cực kỳ kiêu ngạo, cũng có điểm ôn hòa, “Nhưng hắn sẽ không làm con tổn thương.”
Phượng gia chủ không rõ Thời Sênh lấy đâu ra loại tự tin này, ông nghĩ lại chuyện vừa rồi, tựa hồ cảm thấy nàng nói cũng rất có đạo lý.
Ông còn chưa từng thấy Quốc sư dung túng ai như thế.
“Nếu có một ngày, Quốc sư gây bất lợi cho Thương Lam, con sẽ lựa chọn đứng ở bên nào?” Phượng gia chủ đột nhiên hỏi một vấn đề.
Thời Sênh liếc nhìn Phượng gia chủ một cách cổ quái, ngữ khí tùy ý tự nhiên, “Còn phải chọn sao? Hắn muốn thiên hạ này thì con cũng sẽ lấy về cho hắn.”
Phượng gia chủ: “…”
Ngươi cho thiên hạ là củ cải, nói đưa là sẽ đưa được ngay chắc?
Không đúng, con gái ông nuôi nhiều năm như thế, vậy mà giờ lại lựa chọn ở bên một nam tử khác.
Tuy rằng nam tử đó rất khác biệt, nhưng điều này vẫn làm cho Phượng gia chủ khó thừa nhận.
Tựa như bông hoa mà mình cẩn thận che chở, mắt thấy hoa sắp nở lại bị một trận gió thổi qua và cuốn đi mất.
Phượng gia chủ than thở một tiếng rồi xua tay để Thời Sênh ra ngoài, ông muốn yên tĩnh một mình.