Trong lúc những người này cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm thì trận chiến bên dưới đã gần kết thúc. Phượng Khuynh Khuynh đã xử lý xong mấy người, chỉ còn hai người cuối cùng.
Lúc này rõ ràng là đã có điểm không chống đỡ nổi, có ý muốn rút lui rồi.
Người vây xem trên sườn núi vì sợ sẽ liên lụy tới mình nên cũng bắt đầu lui về sau.
Nếu thua thật, Phượng Khuynh Khuynh mà điên lên là cả bọn sẽ chôn cùng luôn.
Vài người đang cắn hạt dưa cũng hiểu là không thể ở lại nữa, chuẩn bị bỏ chạy, đại khái là vì nể mặt hạt dưa nên cũng muốn nhắc nhở Thời Sênh một tiếng.
Thời Sênh đứng lên theo bọn họ, đúng lúc họ nghĩ cô sẽ rời đi thì cô lại móc kiếm ra, nhảy luôn xuống dưới.
Mọi người trợn mắt há mồm. “…”
Tiểu cô nương, chúng ta bảo ngươi mau rời đi chứ có bảo ngươi đi chịu chết đâu!
Đúng lúc bọn họ còn đang trợn mắt há mồm thì bên tai lại có tiếng xé gió, một bóng người cũng lao xuống theo.
Mọi người tiếp tục trợn mắt há mồm, chưa từng thấy ai vội vàng muốn đi chết như thế.
“Chúng ta có đi hay không?”
“Đi cái gì, tiểu cô nương người ta còn không sợ, chúng ta toàn người lớn thế này lại sợ à?”
“Không đi, không đi.”
Thế là mấy người lại ngồi xổm xuống.
Cắn hạt dưa!
…
Hai vị tiền bối kia chuẩn bị rút lui thì phía sau lại có hai người lao xuống, bọn họ còn chưa nhìn rõ người thì bên tai đã có tiếng nổ mạnh cực lớn.
Lực lượng khổng lồ từ địa phương nổ tràn tới làm hai lão giả suýt nữa thì gục tại chỗ.
Lực lượng này…
Sống tới ngần này tuổi rồi, còn có chuyện gì mà họ chưa từng thấy qua đâu.
Đây là lực lượng của thiên đạo.
Nhưng lại có điểm khác, cụ thể khác ở chỗ nào thì họ cũng không nói được, nhưng đây tuyệt đối đúng là lực lượng của thiên đạo.
Hai người đồng thời nhìn về phía vừa nổ mạnh. Chỗ vừa rồi Phượng Khuynh Khuynh đứng xuất hiện một cái hố lớn, Phượng Khuynh Khuynh đã đứng cách cái hố một quãng, đối diện ả ta có hai người nữa.
Mà một trong hai vị tiền bối này tới từ Thương Lam nên nhận ra hai người kia, không khỏi thất thanh, “Quốc sư…”
“Ông bạn, huynh biết người này sao?”
Người nọ gật đầu, biểu tình ngưng trọng, “Quốc sư Ngân Vi, Tam tiểu thư Phượng gia Phượng Chi Âm. Đây chính là hai người mang huyền thú quét ngang đại lục lần trước.”
Một người kinh ngạc, “Sao bọn họ lại tới đây?”
“Quan sát kỹ đã rồi hãy nói.”
Xa xa, đối diện cái hố to, Phượng Khuynh Khuynh nhìn những tia chớp không ngừng lóe lên trong hố mà lòng đầy kinh hãi.
Nhưng sau khi thấy Thời Sênh tới thì sự sợ hãi đã biến thành hận thù.
“Phượng Chi Âm!” Nàng ta còn dám xuất hiện trước mặt mình?
Thời Sênh cao giọng hỏi thăm. “Phượng Khuynh Khuynh, lâu rồi không gặp, ngươi lăn lộn cũng rất được đấy.”
Phượng Khuynh Khuynh giận dữ, “Câm miệng!”
Cái này mà gọi là rất được sao?
Bị toàn bộ đại lục thóa mạ, đuổi giết, ả ta đâu có muốn cuộc sống thế này.
Thời Sênh nhún nhún vai, quay đầu nói với Ngân Vi, “Đừng có tới gần cái hố này.”
Ngân Vi cũng phát hiện mình rất không thích cái hố lớn kia, rất áp lực, giống như là lực lượng tương sinh tương khắc vậy.
Hắn khẽ gật đầu, “Ừ.”
Lúc này Ngân Vi cũng đã coi là một ma, trước đây hắn ký khế ước với ma nên đã là nửa ma, sau khi cắn nuốt ma ký khế ước với mình, khế ước cùng sinh cùng tử biến mất, nhưng hắn cũng bị đồng hóa.
Cầu năng lượng nổ mạnh thả ra sấm sét, lực lượng của sét là trời sinh khắc chế với ma.
Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm, nhìn về hai lão nhân phía xa, “Hai người các ông đừng có chạy, lúc ra tay cuối cùng phải dựa vào các ông đấy.”
Hai lão nhân: “…” Cái gì mà lúc ra tay cuối cùng phải dựa vào họ?
Quả thực là họ rất muốn chạy, Phượng Khuynh Khuynh này không dễ đối phó chút nào. Trên người ả ta không hề thiếu đan dược, cho dù bị thương cũng rất nhanh khôi phục lại.
Đúng lúc hai lão nhân kia còn đang sững sờ thì Thời Sênh đã vòng qua cái hố to, lao về phía Phượng Khuynh Khuynh.
Thời Sênh trực tiếp ra tay, cũng có mục đích giống Phượng Khuynh Khuynh.
Cô muốn cô ta phải chết.
Đối với Phượng Khuynh Khuynh mà nói, vừa rồi khi đối phó với những người kia cũng không khó khăn mấy, cho dù ả ta bị thương thì cũng vì bên kia nhiều người hơn.
Nhưng đối mặt với Thời Sênh thì không như vậy.
Tốc độ của nàng ta không chậm hơn mình, hơn nữa chiêu thức của nàng ta…
Không có kết cấu.
Hoàn toàn không giống những gì ả dự đoán.
Đáng sợ nhất là trên thanh kiếm của nàng ta phát ra hơi thở khiến cho ả kinh hồn táng đởm. Lần trước ả đã từng ăn hành bởi thanh kiếm này. Bây giờ nhìn thấy nó thì càng thấy chướng mắt, chỉ muốn hủy diệt nó.
Hai lão nhân đứng ở một bên bình luận, “Thanh kiếm kia… Chính là Tuyệt Thế kiếm mà bọn họ tranh nhau tới chết đi sống lại đấy à?”
“Chắc thế.”
Lúc trước, người trên đại lục đều cảm thấy mình có thể lấy đi thần khí, kết quả chẳng ai lấy được thanh thần khí này.
Cái tên này… kỳ quái. Nghe nói lúc trước hỏi tên, Phượng Chi Âm suy nghĩ một hồi rồi mới nói, rõ ràng là suy nghĩ. Bọn họ cũng chưa từng nghe nói cái tên Tuyệt Thế Kiếm này trước đó.
Mọi người đã bị Phượng Tam tiểu thư đùa bỡn rồi.
“Phượng Chi Âm!” Giọng nói chói tai của nữ nhân vang lên tận trời, mang theo oán độc tràn ngập.
Thời Sênh ngoáy ngoáy lỗ tai. “Ta nghe thấy rồi, ngươi gào lớn thế làm gì?”
“Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!” Phượng Khuynh Khuynh hét lên điên cuồng.
Thời Sênh tiếp tục khiêu khích, “Thì tới giết đi!”
Tưởng bản cô nương dễ bị dọa thế à?
Xung quanh Phượng Khuynh Khuynh bắt đầu có khí đen tràn ra, trong đáy mắt toàn là vẻ dữ tợn điên cuồng, ả chỉ muốn giết người trước mắt.
Khí đen tụ lại sau lưng Phượng Khuynh Khuynh thành một thanh trường kiếm, thân kiếm hoàn toàn không khác thiết kiếm của Thời Sênh là bao.
Thời Sênh nhướng mày.
Phượng Khuynh Khuynh vung tay áo, trường kiếm màu đen bắn thẳng về phía Thời Sênh. Cô muốn ngăn trở theo bản năng. Nhưng khi trường kiếm màu đen tiếp xúc với thiết kiếm thì thân thể cô lại bị đẩy lùi mạnh về phía sau.
Thời Sênh giữ vững thân thể giữa không trung. Ngân Vi cũng tiến lại, lo lắng kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không.
Ánh mắt Thời Sênh lạnh lùng nhìn thanh kiếm màu đen trôi nổi trước mặt Phượng Khuynh Khuynh.
Phục chế…
Lại phục chế năng lực của thiết kiếm của cô.
Giỏi.
Nhưng phục chế thì mãi mãi chỉ là phục chế, giả mãi là giả, vĩnh viễn không trở thành thật được.
Đồ của cô có thể phục chế dễ dàng thế sao?
Vẻ mặt Ngân Vi lạnh như sương, ôm Thời Sênh hạ xuống, thân mình lóe lên một cái liền biến mất, chờ xuất hiện trở lại thì đã ở trước mặt Phượng Khuynh Khuynh.
Ngân Vi cắn nuốt ma kia xong thì rất lợi hại, lúc này thực lực của hắn đã lớn hơn cả Phượng Khuynh Khuynh. Nhưng vì Phượng Khuynh Khuynh phục chế kiếm của Thời Sênh nên mới có chút khó đối phó.
Thời Sênh lại bay lên, Phượng Khuynh Khuynh còn tưởng cô sẽ tấn công, kết quả lại thấy cô lôi kéo Ngân Vi lui tới một chỗ an toàn phía sau.
“Để ta tới, chàng không đối phó được ả ta.” Đồ của cô có uy lực lớn thế nào, cô là người rõ ràng nhất.
“Tiểu Chi.” Ngân Vi nhíu mày, “Ta đã nói rồi…”
Thời Sênh ngắt lời hắn, “Lần này để ta tới, về sau đều nghe theo chàng.”
Ngân Vi hơi nhíu mi, “Nắm chắc mấy phần?”
Khóe miệng Thời Sênh cong lên, vừa kiêu ngạo lại vừa cuồng vọng, “Mười phần.”
“Ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.” Ngân Vi chậm rãi buông tay ra.
Những lời này ý là chỉ cần Thời Sênh gặp nguy hiểm thì hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Sẽ không đâu.”