Một chiếc xe tải không biết lao từ đâu ra, đâm vào xe buýt. Xe buýt bị đâm trượt đi một đoạn, toàn bộ thân xe biến dạng nghiêm trọng.
Sau phút im lặng đến kỳ dị, xung quanh liền khôi phục sự ầm ĩ, không ít người to gan đã chạy về phía xe buýt.
Cửa xe xe buýt chẳng biết tại sao lại đóng lại, làm thế nào cũng không mở được ra, mọi người chỉ có thể bò từ cửa sổ vào cứu người.
Trong xe, Thời Sênh buông đứa bé kia ra, lay lay cánh tay mình nhìn một chút, một mảnh thủy tinh đang ghim vào trong, máu không ngừng chảy xuống, áo của cô đã nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
Kẻ bắt cóc kia nằm sấp xuống ở chỗ ngồi, không có động tĩnh, cũng không biết là chết hay sống.
Thời Sênh còn chưa kịp tiến lên kiểm tra, đã bị người tiến vào đưa đi ra ngoài.
Cảnh sát và 120 luôn tới chậm, người phụ nữ và kẻ bắt cóc kia đều bị đưa vào bệnh viện cấp cứu. Thời Sênh không muốn đi bệnh viện, để bác sĩ băng bó ngay tại chỗ cho cô.
Vết thương của cô không sâu, bác sĩ cũng không có ý kiến gì.
"Xin chào... là cô?" Đội trưởng Hồng vốn đang tìm đương sự hỏi, kết quả thấy Thời Sênh, khóe miệng hơi giật giật, không phải cô gái này mới từ đồn cảnh sát ra sao?
Thời Sênh cụp mắt nhìn cánh tay bị bó như bánh chưng của mình, cũng không nhìn đội trưởng Hồng.
Bầu không khí có chút xấu hổ, đội trưởng Hồng đặt tay lên môi, hắng giọng một cái, "Cô Bộ, tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề, mong cô phối hợp."
"Không quen, thấy việc bất bình rút dao tương trợ, tâm trạng tốt." Thời Sênh không ngẩng đầu phun ra mấy từ.
Đội trưởng Hồng nghe mà ngớ người.
Cô ấy chơi trò gì vậy?
Một lúc lâu anh ta mới phản ứng được, cô đang trả lời vấn đề anh ta sắp hỏi.
Đã rõ hết cả đường lối rồi!
Đội trưởng Hồng hỏi tượng trưng vài câu, Thời Sênh đều trả lời rất đơn giản, thế nhưng không có gì sai.
"Cô để lại phương thức liên lạc đi, có chuyện gì, cảnh sát sẽ liên lạc với cô." Cuối cùng đội trưởng Hồng nói.
Thời Sênh lưu lại số điện thoại di động của nguyên chủ. Cô đi mấy bước, lại quay trở lại, chăm chú nhìn đội trưởng Hồng, "Có thể đưa tôi về không?"
Bản cô nương không có tiền!
Đội trưởng Hồng: "..."
Đội trưởng Hồng tìm một người đưa Thời Sênh về nhà.
"Đội trưởng Hồng, Đội trưởng Hồng, anh xem cái này." Một viên cảnh sát vội vã đã chạy tới, cầm máy vi tính trong tay đưa cho đội trưởng Hồng.
Trong máy vi tính đang phát video theo dõi trên xe buýt, người trên xe buýt đều xuống hết rồi, cô bé có khuôn mặt dễ thương kia mới chậm rãi đi tới cửa.
Cô chuẩn bị đi xuống, thế nhưng lúc gần nhấc chân, nhìn thấy người phụ nữ trên đất, chẳng biết tại sao lại thay đổi ý định.
Nhưng anh ta chợt nghe thấy một tiếng "Chết đi".
Tiếp theo thì có xe vận tải đụng vào xe buýt.
"Đội trưởng Hồng, cô bé này rất kỳ lạ." Câu kia của cô vừa mới dứt lời, thì xe tải đâm vào.
Đội trưởng Hồng xem đi xem lại đoạn video đó, "Xe vận tải xảy ra chuyện gì?"
Viên cảnh sát nhanh chóng trả lời, "Lái xe mệt nhọc, lúc vòng vào lẽ ra phải đạp phanh, lại đạp chân ga, lao thẳng tới, không có điểm đáng nghi."
Nếu không phải là trong camera có cảnh kẻ bắt cóc vì bị đâm, nên đao trên tay hắn cắm thẳng vào bụng hắn, thì hiện tại cô bé này chính là người hiềm nghi.
"Trùng hợp mà thôi, đừng nghi ngờ lung tung." Lúc đội trưởng Hồng nói lời này, bản thân cũng nhíu nhíu mày, thật sự là trùng hợp sao?
Vụ án này được kết án rất nhanh, kẻ bắt cóc là tội phạm giết người liên hoàn bị phát lệnh truy nã đang huyên náo mấy ngày gần đây, người phụ nữ kia nhận ra hắn, cho nên mới có một màn trên xe buýt.
Người phụ nữ không chết, nhưng tình hình rất nghiêm trọng, nếu chăm sóc tốt vẫn có thể khỏe mạnh.
Kẻ bắt cóc kia cũng không chết, dao găm không đâm vào bộ phận quan trọng, giúp hắn nhặt về một cái mạng, nhưng án giết người liên hoàn của hắn, cũng đủ để phán quyết cho hắn ở tù chung thân.
Thời Sênh tắt TV, vuốt cằm suy tư.
Xem ra lời nguyền là không thể trực tiếp lấy mạng người, dù cho người cực kỳ hung ác cũng không thể.
Cái này cũng đúng, nếu thật sự cứ mở miệng là có thể làm ai đó chết, thì chẳng phải cô thành vô địch sao?
Thời Sênh cảm thấy phải nghiên cứu thật kỹ kỹ năng này, nói không chừng cô sẽ có thể trở thành Thầy bói ấy chứ?
...
Thời Sênh vào phòng nguyên chủ xem xét một chút, tìm được máy vi tính cô mở mạng, tìm kiếm An Thần.
Các kiểu tin tức lập tức hiện ra, An Thần quả thực rất đẹp trai, rạng rỡ như ánh mặt trời, mang theo một chút kiêu ngạo, là hình tượng hiện nay được hoan nghênh nhất.
Bài hát mới đang nổi nhất của An Thần--《 Thời gian cùng em 》
Thời Sênh bật video lên, giọng hát An Thần hơi trầm thấp, mang theo từ tính, hát tình ca nghe hay vô cùng.
Thế nhưng bài hát này...
Mang chút âm hưởng cổ xưa, yêu cầu giọng hát khi hát phải linh hoạt kỳ ảo hơn nữa, bị An Thần hát thế này, thật ra hơi bị phá hủy.
Bản thân An Thần đã có danh tiếng, bài hát này tuy rất nổi, nhưng tuyệt đối không có nổi đến mức thành bản hit.
Thời Sênh chống cằm, đầu ngón tay gõ nhẹ bàn phím.
Doãn Bảo Bảo lấy mất bản thảo, cô muốn tố cáo Doãn Bảo Bảo cũng không được.
Chẳng lẽ phải trộm về?
Thời Sênh cố gắng tìm lại linh cảm của nguyên chủ khi sáng tác bài hát này.
Lại phát hiện cũng không có.
Lại là như thế này.
Bà nội nó.
Lại bị gài bẫy.
Thời gian cùng em...
Nghe tên bài hát giống như nói về tình yêu, thế nhưng nội dung lời hát lại không phải, bài hát này không liên quan đến tình yêu.
"Đinh linh linh..."
Tiếng chuông điện thoại bàn ở trong phòng khách cắt đứt dòng suy nghĩ của Thời Sênh. Cô ngó ra phòng khách, giờ này còn có ai gọi điện thoại chứ?
Thời Sênh đứng dậy đi tới phòng khách, cầm điện thoại lên, còn chưa lên tiếng, người bên kia đã nói ầm ầm.
"Anh Vu không xong rồi, anh Hạ đang đánh nhau với người ta, ở câu lạc bộ Kim Dạ, anh mau tới đi." Bên kia rất ầm ĩ, người nói chuyện cũng rất vội, nói rất nhanh.
Một lát không nghe được đáp lại, anh ta vội vàng gọi một tiếng, "Anh Vu?"
"Chú cháu không có nhà." Thời Sênh thản nhiên nói.
Chú?
Đối phương không phản ứng kịp, một lúc lâu mới nói: "Cháu là bé ngoan?"
Trước đây nguyên chủ chưa bao giờ nói lời nào, chứ đừng nói đến nghe điện thoại, đương nhiên đối phương rất kinh ngạc.
Bé ngoan là cái quỷ gì hả?
Một lúc lâu Thời Sênh mới nhớ ra, người bên cạnh Vu Thanh đều thích gọi cô như vậy, nói cô rất dễ thương, lại ngoan ngoãn như thế...
"Vâng."
"A..." Đầu điện thoại kia đột nhiên kêu lên một tiếng, hiển nhiên không phải là vì Thời Sênh nói chuyện, mà là người đánh nhau bên kia lan đến gần hắn.
Điện thoại vang lên tiếng hỗn loạn, các loại tiếng chửi mắng và tiếng ầm ầm.
Thời Sênh nghe một lúc lâu, bên kia đều không nói chuyện, cô liền cúp điện thoại.
Suy nghĩ một chút, cô lại gọi một cuộc điện thoại cho Vu Thanh.
Thế nhưng điện thoại di động của Vu Thanh tắt máy.
Thảo nào anh ta lại gọi vào điện thoại bàn.
Thời Sênh lại gọi công ty Vu Thanh, lễ tân nói là Vu Thanh không ở công ty, đi xử lý tình huống đột ngột phát sinh của một người nghệ sĩ, lúc này đang ở trên máy bay.
Thời Sênh vừa mới cúp điện thoại, người ban nãy lại gọi điện tới.
"Bé ngoan, bé ngoan, cháu biết anh Vu đi đâu không? Có nhà không? Có nhà thì cháu bảo anh Vu mau tới đây, nếu không sẽ xảy ra chết người, các người đừng đánh... Bé ngoan, nghe thấy chú nói chuyện không?"
Thời Sênh bình tĩnh nói: "Chú đi công tác rồi, ở trên máy bay."
Đối phương kinh ngạc kêu lên, "Cái gì? Đi công tác? Bây giờ sao... Thôi xong rồi, xong rồi..."
Anh ta lẩm bẩm vài câu, Thời Sênh chỉ nghe phịch một tiếng, sau đó là tiếng báo bận.
Thời Sênh vô tội nhún vai.