"Người như tôi à?" Con ngươi Thời Sênh híp lại, giọng nói đột nhiên âm trầm, "Vậy anh vừa ý với dạng phụ nữ gì?"
"Dù sao cũng không phải giống cô." Hạ Linh khẽ nhíu mày, "Cô đã làm gì tôi?"
"Nên làm đều làm rồi." Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt Hạ Linh càng khó coi hơn, "Cô... Tôi muốn tố cáo cô."
"Tố cáo tôi?" Thời Sênh đi vài bước tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống anh ta, "Tố cáo tôi cái gì? Tố cáo tôi hơn nửa đêm có người đàn ông xông vào phòng tôi, muốn giở trò đen tối với tôi. Tôi cho anh ngủ, rồi anh không hài lòng à?"
Cái tên thiểu năng này ngủ đến nửa đêm, đột nhiên âm thầm vào phòng cô, cướp giường của cô đã đành, còn đuổi cô ra khỏi phòng.
"Cô nói bậy." Anh ta không phải loại người như vậy.
"Cái gì? Tôi nói bậy? Vậy anh nói thử xem, vì sao anh lại ở trên giường của tôi?"
"Tôi làm sao biết, nói không chừng là cô..." Hạ Linh càng nói sắc mặt càng khó coi.
Đêm đầu tiên của anh lại cho người phụ nữ không quen biết thế này.
Kỳ lạ là anh lại không cảm thấy chán ghét.
Thời Sênh chỉ thân thể nhỏ bé của mình, "Anh nghĩ như tôi thế này, có thể kéo người đàn ông lớn như anh lên giường à?"
Hạ Linh quan sát Thời Sênh vài lần, cô bé đối diện rất nhỏ bé dễ thương, hoàn toàn giống đứa bé.
"Sao không thể?"
"Anh muốn bị tôi ngủ đến thế cơ à?" Thời Sênh đột nhiên cười quỷ dị, "Có phải anh thích tôi rồi không."
Hạ Linh nhanh chóng phản bác, "Ai thích cô!" Không biết xấu hổ!
"Anh không thích tôi, sao cứ phải đổ thừa tôi ngủ với anh?"
"Cô thế này là phạm pháp." Hạ Linh kéo chăn thật chặt, hình như rất sợ Thời Sênh lại làm gì anh ta vậy.
Trên mặt Thời Sênh đầy vẻ đắc ý, "Phạm pháp vì anh, thì tôi cam tâm tình nguyện, cùng lắm là vào tù thôi, đi ra vẫn ngủ với anh."
Hạ Linh cảm giác có lẽ mình gặp phải fan cuồng rồi, anh ta quan sát bốn phía, xác suất bản thân chạy trốn được là bao nhiêu?
Điện thoại di động của anh đâu?
Anh phải báo cảnh sát.
Ngay khi Hạ Linh nghĩ xem nên làm gì bây giờ, một bộ quần áo mới tinh được ném tới, ngay cả nhãn hiệu cũng chưa xé.
Cô bé kia cũng không tiếp tục ở trong phòng, mà xoay người ra khỏi phòng.
Hạ Linh chần chờ chốc lát, cầm quần áo nhanh chóng mặc vào, xuống giường.
Anh ta vén chăn lên nhìn nhìn, không có gì dấu vết kỳ lạ, cũng không có mùi kỳ lạ.
Anh mở phòng, bên ngoài phòng khách rất hỗn độn, cô bé học sinh kia ngồi ở trên ghế sa lon chơi điện thoại di động.
Hạ Linh quan sát hạ bốn phía, sao nhìn ở đây có chút quen quen nhỉ?
Sau khi nhìn thấy cách bài trí trong phòng khách, làm sao anh không nhận ra đây là đâu.
Đây là nhà Vu Thanh, người đại diện của anh.
Anh ta quay đầu lại nhìn cửa phòng, phòng này trước giờ anh chưa từng vào, cho nên mới cảm thấy xa lạ.
"Cô lừa tôi?" Hạ Linh đi vài bước tới trước mặt Thời Sênh, chống tay lên sofa, có chút tức giận chất vấn.
Thời Sênh bình tĩnh để điện thoại di động xuống, "Thứ nhất, đúng là chính anh bò vào giường của tôi. Thứ hai, quần áo anh cũng là chính anh cởi. Thứ ba, là chính anh tự nghĩ rằng tôi làm gì anh."
Ông đấy không gánh tội này nhá.
"Cô là bé ngoan?" Hạ Linh vòng qua sofa, đặt mông ngồi xuống, chân đặt trên bàn trà, hoàn toàn là vẻ cậu ấm chơi bời.
Tuy anh chưa từng gặp, nhưng nghe Vu Thanh và trợ lý Phùng nói qua về cô.
Thời Sênh liếc mắt nhìn tư thế ngang ngạnh của anh, chợt phun ra một câu, "Tối hôm qua anh còn nhờ tôi cởi quần anh."
Hạ Linh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về chuyện tối qua mình say rượu.
"Anh nói, nếu để cho chú tôi biết, liệu ông ấy có..." Thời Sênh làm một động tác cắt cổ.
Cậu ấm Hạ Linh đột nhiên bỏ chân xuống, cơ thể cũng ngồi thẳng lên, hắng giọng một cái, "Bé ngoan."
Thời Sênh liếc nhìn anh.
Không biết vì sao Hạ Linh lại cảm thấy cô bé con đối diện có chút quyến rũ, dường như một ánh mắt của cô, cũng có thể làm cho anh nhớ kỹ.
Hạ Linh dời mắt, "Chuyện này đừng nói cho anh Vu." "
Anh cũng biết mỗi lần mình uống say là lại quậy phá.
"Được thôi, có điều anh phải đáp ứng với tôi một điều kiện."
Hạ Linh đột nhiên che ngực, "Không chấp nhận giao dịch ngầm đâu nhé."
Thời Sênh: "..." ĐM, thằng ngốc này chui đâu ra vậy.
"Yên tâm, nếu tôi muốn làm gì anh, thì tối hôm qua đã làm rồi." Thời Sênh lườm anh một cái.
Hạ Linh từ từ thả tay xuống, xem ra tối hôm qua quả thực chưa xảy ra chuyện gì.
"Điều kiện gì? Không quá đáng thì tôi có thể đáp ứng cô."
"Làm bạn trai tôi."
Hạ Linh sửng sốt một chút, sau đó cười nhạo, "Bây giờ cô gái nhỏ đều thẳng thắn vậy sao? Mới lần đầu tiên gặp mặt đã muốn tôi làm bạn trai cô?"
"Không thẳng thắn làm sao cưa được người ta?"
"Tôi không thích cô." Hạ Linh từ chối.
Anh không thích phụ nữ, ở trong mắt anh, phụ nữ chính là phiền phức.
"Vậy tôi sẽ nói cho chú, nói anh tối hôm qua cưỡng hiếp tôi." Mặt Thời Sênh đầy vẻ thản nhiên.
"Cô..." Sao cô gái này lại không biết liêm sỉ như vậy, lời như vậy cũng nói được.
Anh tức tối trừng Thời Sênh một cái, "Cô thích tôi cái gì? Gương mặt này sao?"
Ngoại trừ gương mặt này, anh còn có cái gì có thể khiến cô thích?
Bây giờ mọi người đều nông cạn như thế.
Thời Sênh cười xấu xa, Thời Sênh hơi di chuyển xuống, "Tôi thích anh... Lúc cởi sạch."
Hạ Linh đột nhiên đứng dậy, ấn Thời Sênh xuống ghế sa lon, giam cả người cô trong khuỷu tay mình, "Nếu bé ngoan thích, tôi đành thỏa mãn cô vậy... Cô cũng đừng hối hận."
Anh không tin người phụ nữ này thật sự to gan như vậy.
Hiển nhiên Hạ Linh xem thường Thời Sênh, cô đưa tay cởi cúc áo anh, "Đối với anh trước giờ tôi đều không hối hận."
Trong lúc nói chuyện, Thời Sênh đã cởi ra hai cái cúc áo của anh.
Hạ Linh cúi người, làm ra vẻ muốn hôn cô, nhưng Thời Sênh chỉ cười híp mắt nhìn anh, thậm chí còn chủ động lại gần anh.
Hạ Linh đột nhiên hơi hoảng sợ buông cô ra, "Tôi đáp ứng cô."
Vừa rồi nhịp tim của anh đột nhiên lại đập thình thịch lên không khống chế nổi, giống như muốn nhảy ra vậy. Loại cảm giác này, lần đầu tiên anh cảm nhận được.
Chờ tim anh đập lại bình thường, Hạ Linh mới muốn tự đập chết mình luôn, vừa rồi anh đã đáp ứng cô cái gì vậy?
Mới lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà anh liền đáp ứng làm bạn trai cô à.
Hạ Linh, mày uống rượu đến phát điên rồi sao?
Ngay lúc Hạ Linh chuẩn bị đổi ý, cửa lớn vang lên tiếng mở cửa. Vu Thanh và trợ lý Phùng từ ngoài cửa bước vào.
Thấy đống hỗn độn đầy đất, hai người đều hơi ngẩn ra.
Vu Thanh phản ứng nhanh hơn, lao vọt vào phòng khách, "Bé ngoan, cháu không sao chứ?"
Thời Sênh nhún vai, khẽ lắc đầu.
"Chuyện gì xảy ra thế này?" Vu Thanh chỉ vào đống hỗn độn đầy đất.
Thời Sênh chỉ về phía Hạ Linh.
Hạ Linh: "..." Vừa nói bạn trai cơ mà? Cô lại bán đứng tôi trong chớp mắt thế này là sao?
Vu Thanh lườm Hạ Linh một cái, đại khái cũng rõ ràng tối hôm qua do anh ta say khướt làm.
"Trợ lý Phùng, không phải tôi dặn cậu đưa bé ngoan về trường học sao?" Vu Thanh quay đầu quát trợ lý Phùng.
"Em... Em quên mất..." Tình huống tối hôm qua cấp bách như thế, một đống chuyện anh ta phải xử lý.
"Quên à, cậu lại dám quên chuyện quan trọng như vậy, nếu như..." Vu Thanh ngừng lại, trai đơn gái chiếc, nếu Hạ Linh làm gì bé ngoan thì làm sao bây giờ?
Hạ Linh say rượu có khác gì thằng điên đâu.