Thời Sênh cho rằng học trưởng sẽ từ bỏ, ai ngờ vị học trưởng này vẫn bám riết lấy cô.
Nhất định phải lôi cô vào cái Hội huyền học gì gì đó mới được.
Cuối cùng, Thời Sênh dứt khoát không đi học nữa. Lúc này bên tai mới được yên tĩnh trở lại.
Lần trước, Doãn Bảo Bảo bắt cóc cô không thành. Gần đây không biết đang làm gì mà không có một chút tin tức nào hết.
Thời Sênh mở trang web ra, lướt xem tin tức gần đây.
Doãn gia gần như duy trì tần suất mỗi tuần xảy ra một chuyện, hàng tuần đều bị đăng tin, nhưng đều không phải chuyện lớn gì, không thể làm lung lay căn cơ của Doãn gia.
Tinh_
Lễ trao giải Hoa Ngu thường niên V: Xin chào, xin hỏi có phải là Trầm Yên không?
Thời Sênh nhìn tin tức hiện ra từ weibo có chút ngơ ngác.
Mở trang chủ ra xem là một tài khoản chính thức.
Thầy bói đệ nhất V:??
Lễ trao giải Hoa Ngu thường niên V: Chúng tôi mời bạn tham gia Lễ trao giải Hoa Ngu thường niên năm nay. Bởi vì không có địa chỉ của bạn, nếu tiện có thể cung cấp địa chỉ của bạn cho chúng tôi không?
Đậu má!
Đây là thế giới của Hạ Linh, bản cô nương cái gì cũng không biết đi làm gì?
Làm màu vài phút thất bại.
Không đi! Không đi! Không đi!
Thời Sênh từ chối thẳng lời mời của bên tổ chức, bên kia rất tôn trọng Thời Sênh, tỏ ra rất nuối tiếc khi Thời Sênh từ chối.
Mặc dù Thời Sênh không đi, nhưng Hạ Linh vẫn phải đi.
Tham sự sự kiện như vậy tất nhiên phải mang theo bạn gái.
Tuyệt đối không thể tìm thấy ai trong giới dám đi cùng với Hạ Linh – kẻ hơi khó chịu là trở mặt này.
Tính khí Hạ Linh rất tệ, từ khi anh còn ở trong nhóm Thiểm Diệu đã như vậy rồi, gần như không đi cùng với phụ nữ, khi tham gia sự kiện 98% là đi một mình.
1% còn lại là bên ban tổ chức sắp xếp cho anh một người bạn gái, nhưng nói chuyện với anh không quá 3 câu, anh liền có thể trở mặt, hoàn toàn không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì.
Loại người này bị bôi nhọ là do tự chuốc lấy.
Còn có 1% nữa chính là bạn gái từ chối đi cùng anh. Ai lại bằng lòng đi cùng với một người bạn trai bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt dưới ánh đèn sân khấu chứ?
Hai năm rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên Hạ Linh tham gia loại sự kiện chính thức thế này.
Khi mọi người nhìn thấy Hạ Linh dẫn theo một người cô bạn gái đáng yêu giống như như cô bé tuổi vị thành niên thì ai cũng có tâm trạng mong chờ xem kịch hay.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối, Hạ Linh không hề trở mặt, thậm chí còn cực kỳ chăm sóc cô bạn gái này.
“Đó là ai? Từ khi tiến vào hội trường đến bây giờ Hạ Linh lại không hề trở mặt. Thật thần kỳ!”
“Không phải trên mạng đồn rằng Hạ Linh có bạn gái sao? Chính là Trầm Yên trước kia gây náo loạn xôn xao đó.”
“Trầm Yên à…Tôi biết cô ấy. Lời bài hát “Nam hành” chính là do cô ấy viết, một người viết lời rất có hiểu biết, không ngờ lại nhỏ như vậy, đã trưởng thành chưa?”
“Nói ra đúng là kỳ lạ, sao cô ấy không viết lời bài hát giúp Hạ Linh?”
Các bài hát hiện nay của Hạ Linh không có một bài nào do cô ấy viết.
Ngược lại mấy bài hát do Hạ Linh tự sáng tác đều rất được yêu thích.
Đương nhiên chỉ bài hát của anh được yêu thích, hoàn toàn không liên quan đến con người anh, antifan vẫn đông như kiến cỏ.
Tất cả mọi người đều mong chờ Hạ Linh trở mặt, kết quả từ đầu đến cuối, Hạ Linh vẫn bình thường một cách kỳ lạ, không hề gây ra chuyện gì.
Hạ Linh không gây chuyện khiến mọi người không quen.
Lễ trao giải kết thúc, còn có một buổi tiệc rượu.
“Hạ Linh, chào mừng cậu quay trở lại.” Một người đàn ông trẻ tuổi dẫn theo bạn gái đi đến, trên mặt lộ ra ý cười.
Hạ Linh liếc nhìn hắn, cười lạnh: “Không cần.”
“Hạ Linh, chuyện lúc trước đã qua lâu như vậy, cậu vẫn còn nhớ sao? Đàn ông đừng nhỏ mọn như vậy, dù sao lúc trước chúng ta cũng làm việc chung với nhau lâu như vậy, đều là người trong giới, cần gì phải so đo như thế?”
Ánh mắt Hạ Linh càng ngày càng lạnh lẽo.
Người đàn ông kia không nói chuyện với Hạ Linh nữa, cười cợt nhìn sang Thời Sênh đứng bên cạnh: “Cô bé, em chính là Trầm Yên à?”
Hạ Linh kéo Thời Sênh ra phía sau mình: “Thôi Lương Dã, đừng tưởng tôi còn là Hạ Linh của hai năm trước, cậu thử đụng vào người của tôi xem.”
Thôi Lương Dã cười ha hả nói: “Tôi chỉ đến chào hỏi thôi. Hạ Linh cậu cần gì phải căng thẳng như vậy.”
“Không cần thiết.”
Thôi Lương Dã giống như có chút bất đắc dĩ nhún vai: “Thì thôi vậy, cô bé lần sau có cơ hội sẽ gặp lại.”
Thời Sênh thò đầu từ sau lưng Hạ Linh ra: “Tôi thấy ấn đường của anh chuyển màu đen, có họa sát thân đó.”
Hạ Linh: “…” Sao cô ấy gặp ai cũng nói câu này vậy?
“Cô bé thật biết nói đùa.” Thôi Lương Dã cười vui vẻ, xoay người nói với Hạ Linh: “Hạ Linh, phải quản lý cô bé cho tốt, trong giới này đắc tội người khác khó mà sống yên.”
“Cô ấy nói gì có tôi chịu trách nhiệm, không cần anh nhắc nhở.”
“Được rồi, xem như tôi lo chuyện bao đồng.” Thôi Lương Dã dẫn bạn gái rời đi.
Thôi Lương Dã chính là thành viên thứ ba của nhóm Thiểm Diệu.
Mặc dù Hạ Linh không được yêu thích, nhưng anh lại rất đẹp trai, có nhiều antifan và cũng được chú ý nhiều.
Thôi Lương Dã thì khác. Hắn không đẹp trai bằng Hạ Linh, hát cũng không hay bằng An Thần, giống như làm nền cho nhóm.
Sau khi nhóm tan rã, hắn cũng không xuất hiện trước công chúng.
Thời Sênh nhìn sắc mặt của Hạ Linh cực kỳ khó coi, có chút xu hướng trở mặt.
Xem ra Hạ Linh vẫn còn để tâm nguyên nhân lúc trước nhóm Thiểm Diệu tan rã.
Nhưng chuyện này trên mạng hoàn toàn không nhắc đến, không hiểu sao lại tan rã. Sau này An Thần quá nổi tiếng, không còn ai quan tâm nguyên nhân nhóm Thiểm Diệu tan rã nữa.
Chỉ biết An Thần bị Hạ Linh làm liên lụy mới lâu như vậy không phát triển được.
Hạ Linh nắm chặt tay Thời Sênh, cảm giác buồn bực trong lòng dần vơi đi: “Chúng ta đi thôi.”
“Chú vẫn chưa đến.” Lúc trước Vu Thanh nói sẽ đến, bảo bọn họ đợi ông đến.
“Không đợi nữa.”
Hạ Linh dắt tay Thời Sênh đi ra khỏi bữa tiệc, lúc sắp ra đến cửa, phía sau bỗng nhiên vang lên những tiếng hô kinh hãi.
Thời Sênh nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ qua cửa kính.
1 giây sau mắt cô đã bị đôi tay to lớn bịp kín.
Hạ Linh ấn đầu cô vào trong ngực mình: “Đừng nhìn! Bẩn!”
Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, nhưng Thời Sênh vẫn biết đó là cái gì, có người phát ảnh giường chiếu lên màn hình lớn.
Hạ Linh đưa Thời Sênh rời đi.
Đến khi ra ngoài đại sảnh, anh mới buông cô ra.
Hai người vừa mới ra ngoài thì Vu Thanh hớt ha hớt hải chạy đến, thấy hai người đứng ngoài cửa, vội vàng nói một câu về nhà đi, rồi dẫn theo trợ lý Phùng, mau chóng vào bên trong tiệc rượu.
Hạ Linh mang Thời Sênh về nhà, lên weibo Thời Sênh đã nhìn thấy ảnh giường chiếu ban nãy là của ai.
Nghệ sĩ trong tay Vu Thanh.
Vừa mới nhận giải, kết quả trong lúc này bị người khác tung ảnh giường chiếu với một đại gia đã có vợ.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền thành tin hot.
Thời Sênh đang say sưa xem thì một bàn tay bên cạnh thò sang giật lấy điện thoại trong tay cô: “Có gì hay ho chứ, đừng xem loại tin tức không có ích này.”
Thời Sênh hỏi: “Cái gì mới là tin tức có ích?”
Người phía sau kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Xuống xe.”
Thời Sênh nhìn ra bên ngoài: “Không phải về nhà…bịch!”
Đậu má!
Tên thiểu năng nhà mình giỏi nhỉ!
Hạ Linh đứng bên ngoài xe đợi Thời Sênh, thấy cô mãi không chịu đi xuống, trực tiếp mở cửa, bế cô xuống xe.
“Muốn anh bế thì nói thẳng, anh sẽ không từ chối.”
Ôi trời, tên thiểu năng này!