Boss Là Nữ Phụ

Từ lúc Phương Thần cùng Thời Sênh giải quyết xong ba người đánh lén, những người khác có ý định, cũng không dám tới gần chỗ bọn họ.

Dù sao hai người kia không phải đang đánh nhau cũng là chửi nhau, đi qua là muốn chết.

Chiến tranh giữa các Lão Đại, bọn họ không hiểu.

"Anh cấp mấy?" Tên biến thái Phương Thần này, quá khó đối phó.

Phương Thần vỗ vỗ chỗ chân bị Thời Sênh đạp trúng, "Cô Dư mấy?"

"Anh đoán xem."

"Vậy Cô Dư cũng đoán xem."

Thời Sênh nhếch miệng, "Anh bảo tôi đoán thì tôi phải đoán sao?"

Phương Thần nghĩ nghĩ, "Vậy Phải làm thế nào cô Dư mới đoán?"

"Anh chết đi."

Phương Thần: "..."

Không nói tiếp được, không nói nữa!

Phương Thần xoay người tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua thiết kiếm trên tay Thời Sênh.

Thật sự rất muốn thanh kiếm kia!

Làm thế nào mới có thể đoạt được đây?

...

Bóng đêm phủ xuống, mọi người mệt mỏi chạy cả một ngày, đều tự ngủ, chỉ để lại mấy người gác đêm.

Thời Sênh dựa vào tường, toàn thân đều nhập vào trong bóng đêm, làm cho người ta không thể phát hiện cô ở chỗ nào.


"Cô Dư." Phương Thần mò mẫm đến trong bóng đêm.

"Làm gì?" Thời Sênh dựa vào bản năng dùng thiết kiếm chỉ vào chỗ Phương Thần, tên thiểu năng này lại muốn làm cái gì.

"Ngưng chiến, không đánh nhau." Phương Thần hạ giọng, "Muốn thăng cấp không? Tôi đưa cô đi giết mấy thứ."

"Anh mà tốt như vậy sao?" Tên biến thái chết tiệt muốn cướp kiếm của cô, thế mà giờ lại nói muốn dẫn cô đi thăng cấp, không có âm mưu mới lạ.

Phương Thần ăn ngay nói thật, "Một mình tôi giết không được, chia năm năm."

Thời Sênh cự tuyệt không lưu tình chút nào, "Anh giết không được, thì sao tôi giết được, không đi."

Phương Thần: "..."

Em gái này không bao giờ đi theo kịch bản cả.

Phương Thần khuyên nửa ngày, Thời Sênh kiên quyết không đi.

"Tôi bốn cô sáu!" Phương Thần cuối cùng nhịn đau ra giá đắt.

"Tôi bảy anh ba."

Phương Thần: "..." Thì ra cô ấy chờ hắn ở chỗ này.

Phương Thần cò kè mặc cả, Thời Sênh kiên quyết tôi bảy anh ba không thay đổi, kiên quyết không dao động.

Cuối cùng Phương Thần phải chịu thua, hắn nhận ba phần cũng có thể có được khá nhiều chỗ tốt, đến lúc đó cùng lắm là bắt cô xuất lực nhiều hơn thôi.

Đàm phán xong, Thời Sênh mới đứng dậy rời đi cùng Phương Thần.

Bên ngoài khắp nơi đều có nấm, tuy rằng buổi tối sẽ không di chuyển, nhưng nếu bạn đạp lên, nấm vẫn sẽ cắn bạn.

Thời Sênh ngồi trên kiếm, hoàn toàn không cần lo sẽ giẫm phải nấm, Phương Thần dùng thuấn di, có thể dừng ở một vài chỗ lồi lên, nhưng một lúc sau, hắn cũng có chút chịu không nổi.

"Cô Dư, có thể đi nhờ thuận phong kiếm không?"

Thời Sênh ngồi xếp bằng trên thiết kiếm, chống cằm định giá, "Mười tấm thẻ đen."

"Cô Dư làm người không thể như kẻ trộm thế được." Thẻ đen trên người hắn đều là đẳng cấp cao, "Ba tấm, không thể hơn."

"Vậy anh tự đi đi."

Phương Thần xem như đã biết, lời cô gái này nói ra, cơ bản sẽ không sửa miệng.

Phương Thần tiêu hao mất không ít tích lũy, cuối cùng cũng đến nơi.

Thời Sênh ở thật xa đã nhìn thấy một gốc nấm cực to, ít nhất cao hơn mười tầng nhà lầu.

Hơn nữa còn là loại phát sáng, ánh huỳnh quang màu lam nhạt, xa xa nhìn giống như một tòa kiến trúc khổng lồ.

"Đây là cơ thể mẹ của nấm ăn thịt người." Phương Thần ở dưới giải thích.

"Giết như thế nào?" Thời Sênh chém đám nấm ăn thịt người dưới đất, dành ra một mảnh đất trống.

Ánh mắt Phương Thần thâm u nhìn nấm ăn thịt người đang sáng lên kia, "Xem ra có người tới trước chúng ta."

Thời Sênh theo tầm mắt Phương Thần nhìn lại, bên kia có mấy người đang tiếp cận nấm ăn thịt người, ánh huỳnh quang làm thân ảnh bọn họ càng thêm mờ ảo, giống như ma quỷ.

Phương Thần đang muốn nói một chút phương án tác chiến, bên tai đã vang lên tiếng gió, thiết kiếm ‘soạt’ một tiếng bắn ra, ánh sáng lạnh lóe lên trong bóng đêm.

Mũi kiếm đâm thẳng vào thân nấm ăn thịt người.


Phương Thần: "..."

Lúc động thủ có thể nói với hắn một tiếng không!!

Thời Sênh vô tội giải thích, "Trượt tay."

Phương Thần chịu đựng cảm giác muốn đánh người, đừng tưởng rằng hắn không biết, cô chính là cố ý.

"Mu..." nấm ăn thịt người đang im lặng phát ra một tiếng kêu vang dội.

Tiếng kêu kia trong bóng đêm truyền ra thật xa, bén nhọn chói tai, rất đáng sợ.

Vài bóng người vốn đã sắp tới gần nấm ăn thịt người, bị biến cố này dọa nhảy dựng. Một người trong đó ngửa đầu nhìn thấy thiết kiếm cắm phía trên, vẻ mặt quỷ dị vặn vẹo một chút.

"Lui!" Hắn trầm giọng quát lớn một tiếng.

Từ chỗ Thời Sênh có thể nhìn đến bọn họ lui lại, "Bọn họ đi rồi."

Cho nên cô đâm kiếm vào đó, chỉ là vì muốn dọa bọn họ đi sao?

"... Tôi nhìn thấy rồi." Phương Thần không nói gì, bọn họ đi rồi, nhưng mà con quái vật này cũng đang tức giận!

Hắn vốn tính toán để cho Thời Sênh đi đánh lén, dùng thanh kiếm kia của cô, cơ hội thành công phải đến bảy mươi phần trăm.

Hiện tại...

Phương Thần nhìn đại quân nấm đã bị cơ thể mẹ của nấm ăn thịt người gọi về. Hắn cảm thấy giờ bọn họ muốn đi cũng khó.

Đại quân nấm giống như nước sôi, một người tiếp một người tiến đên, trên người nấm ở gần cơ thể mẹ đều nhiễm ánh huỳnh quang màu lam nhạt, nhìn rất đẹp.

Đẹp cái rắm ấy!

"Đừng nhìn!" Phương Thần túm Thời Sênh, "Đi mau!"

"Đi đâu?" Thời Sênh khó hiểu, nấm còn chưa giết mà.

"Nó rất khó đối phó, lát nữa tôi sẽ nói với cô, lấy kiếm của cô về, rời khỏi nơi này trước đã!"

Thời Sênh hơi hơi nhướng mày, "Đến đã đến rồi, không lấy chút đồ về, chẳng phải là đi một chuyến uổng công sao?"

"Mu..."

Thiết kiếm tự rút ra khỏi thân nấm, lại đâm xuống.


Thời Sênh ghét bỏ nói, "Kêu quá khó nghe."

Nấm mà kêu như bò!

Làm nấm phải cho ra dáng nấm chứ!

Phương Thần mệt lòng không muốn nói chuyện nữa. Hắn hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô.

Thời Sênh lấy ra mấy quả bóng năng lượng, ném một quả ra xa, dòng khí nổ mạnh làm nấm bay loạn bốn phía.

Phương Thần trợn mắt há hốc mồm, trong đầu không tự chủ được hiện lên tình cảnh lần trước mình bị thứ này nổ.

Lúc ấy nơi nơi đều là phế tích, nổ thành những hố to, hắn chưa từng trải nghiệm loại sức mạnh phá hủy như vậy. Nhưng mà hôm nay đám nấm này, làm cho Phương Thần hiểu được rõ ràng thứ này lợi hại thế nào.

Những chỗ bị nổ, nấm đều biến mất không dấu tích.

Không phải bị vỡ nát, mà ngay cả tro cũng không còn.

Phương Thần nuốt nuốt nước miếng, lui vài bước về phía sau, người phụ nữ này thật đáng sợ.

Đột nhiên cảm thấy mấy chuyện lúc trước mình làm so với chuyện này, quả thực là quá yếu đuối.

Đây mới thực sự là thực lực và sự huênh hoang đều song hành...

Nhưng tại sao lại là một người phụ nữ?

Phương Thần có chút không phục, hắn trừ không đẹp trai ra, còn lại chỗ nào cũng tốt nhất, sao ông trời không cho hắn tài nguyên tốt như vậy?

Để một người phụ nữ lợi hại như vậy là có ý gì?

Thời Sênh nổ tung mở một con đường, nghênh ngang đi qua. Phương Thần chần chờ vài giây, nhấc chân theo sau.

Đến đã đến rồi, nếu hắn không đi, người phụ nữ này chắc chắn sẽ lấy luôn phần của hắn.

Giữ vững ý niệm không thể để Thời Sênh chiếm lợi trong đầu, Phương Thần nhắm mắt đi theo Thời Sênh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận