Quý Phong là thành phần dùng trí não, giá trị vũ lực sao có thể so sánh được với lão làng như Thời Sênh, cho dù thân thể này của cô yếu như gà thì dùng thiết kiếm giết lão cũng chỉ trong một phút.
Quý Phong bị ép dán mặt lên nền nhà, tay chân bị trói ngoặt về sau, tư thế của lão lúc này tuyệt đối là vô cùng khuất nhục, mặt vừa nóng vừa đau.
“Quý Lưu Huỳnh, mày muốn tạo phản có phải không?” Quý Phong hướng về một bên mà gào, giọng của lão khàn khàn, ánh mắt dữ tợn, “Mau thả ông mày ra.”
Thời Sênh ngồi trên sofa, trong tay cầm cây gậy mà Quý Phong lôi ra ban nãy, nâng lên rồi lại hạ xuống, “Thả ông ra ư? Ông còn muốn thêm một lần nữa à? Nhưng tay tôi đau, không muốn đánh ông nữa.”
Quý Phong đỏ mặt tía tai, “Quý Lưu Huỳnh, mày muốn chết đúng không?”
“Ông Quý…” Thời Sênh híp mắt, “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ông đã nói lời này với rất nhiều người rồi, sao tới phiên mình lại không hiểu thấu vậy?”
Thời Sênh nhún vai, “Rất rõ ràng là giờ tôi đang chiếm ưu thế, ông cảm thấy tôi sẽ thả ông ra ư?”
“Quý Lưu Huỳnh, tao sẽ không bỏ qua cho mày.” Con ranh này ra ngoài một tháng đã ăn phải cái gì mà lá gan lại lớn như thế chứ?
Trước kia, lão nói một câu là nó đã sợ tới mức run rẩy rồi.
“Ngẫm lại thì tốt rồi, hôm nay chắc chắn ông sẽ không thể còn sống mà ra khỏi cánh cửa nhà này được.” Thời Sênh nhếch miệng cười nhạt.
Trong đầu Quý Phong nghĩ nghĩ lời của Thời Sênh, đột nhiên hét lên, “Mày dám giết người?”
Thời Sênh cười nhạo, “Cũng không phải lần đầu tiên, có gì mà không dám chứ?”
Giọng của cô đầy vẻ kiêu ngạo, ánh mắt ngập tràn tự tin, quần áo bình thường không che giấu nổi vẻ tôn quý của cô. Cô nên ngồi trên nơi cao nhất của chín tầng trời mà chỉ điểm giang sơn.
Thời Sênh cầm lấy điện thoại, đưa ra trước mặt Quý Phong, “Có muốn báo cảnh sát không?”
Quý Phong nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn số điện thoại ở trên đó, ba số 110 đã đánh xong, lão chỉ cần dùng cằm nhấn một cái là sẽ gọi đi được.
Quý Phong ngẩng đầu nhìn đứa con gái ngồi trên ghế sofa, nó đã đứng lên, cầm trong tay một thanh kiếm lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Đây đâu phải là Quý Lưu Huỳnh.
“Cho ông cơ hội báo cảnh sát.” Thời Sênh nhún nhún vai, bước vài bước đi tới trước mặt Quý Phong, cúi đầu nhìn lão, “Quý Phong, ông có biết ông thua ở đâu không? Ông chưa đủ độc ác. Nếu tôi là ông, tôi sẽ báo cảnh sát, đằng nào thì cũng chết mà.”
Quý Phong trợn trừng mắt, ánh sáng lạnh tới gần, từ một tia mỏng manh biến thành dày đặc.
Quý Phong vốn chỉ là vật hy sinh nên giết rất dễ dàng, nhưng xử lý thi thể lão lại có chút phiền toái.
May mắn từ lúc quay về tới giờ cô chưa đụng gì nhiều vào đồ đạc trong phòng nguyên chủ, sau khi xóa sạch dấu vết liền mang cái xác đi vứt.
Ra khỏi thành phố Z, đi về phía ngoại thành, Thời Sênh một đường bay thẳng tới vùng hoang vu, cuối cùng tìm được một nơi lý tưởng để vứt xác.
Cô ném thi thể từ trên cao xuống, nhìn thi thể biến mất trong những bụi cây rậm rạp.
Nhiệm vụ báo thù đã hoàn thành được một nửa rồi.
Chỉ còn lại nam chính mà thôi.
Loại sinh vật có tên nam chính cũng không dễ giết, chỉ có thể động não.
Bản cô nương từ chối động não, cứ giải quyết theo kiểu đơn giản và thô bạo là tốt nhất!
[…] Cô làm như thế là cắt xén nguyên vật liệu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị đánh.
Ta không báo thù cho nguyên chủ chắc? Báo rồi mà? Làm gì có chuyện ăn bớt nguyên vật liệu?
Quý Phong đã chết tức là đã báo thù rồi, còn muốn thế nào nữa hả?
[…] Không muốn nói chuyện với Ký chủ chút nào.
Thời Sênh nhảy lên thiết kiếm rời đi. Ngay khi cô vừa đi, một đám chim bị kinh hãi vỗ cánh bay lên từ khu rừng phía dưới, sau đó một thân ảnh chậm rãi bay tới không trung.
Người hắn được bọc bởi một kiện áo choàng kỳ quái màu đen, toàn bộ thân mình được giấu trong đó, cái mũ sụp xuống che đi khuôn mặt, hoàn toàn không nhìn ra hắn có bộ dáng thế nào.
Hắn hơi cúi đầu, nhìn xuống chỗ mà Thời Sênh vừa vứt xác.
Một lát sau, hắn mới bay theo hướng ngược lại với Thời Sênh, thân hình hòa vào bóng đêm, càng lúc càng mờ nhạt.
…
Tin Quý Phong mất tích lập tức truyền ra ầm ầm ở thành phố Z. Những người từng bị Quý Phong ức hiếp đều âm thầm tỏ ý vui mừng, nhưng không có ai đứng ra chỉ trích công khai cả.
Dù sao hiện tại không xác định Quý Phong rơi vào tình huống gì, lỡ như lão quay về thì sao?
Đến lúc đó, người gặp xui xẻo chắc chắn là người nói to nhất.
Tất cả mọi người đều nghển cổ chờ đợi.
Đối tượng trọng điểm được chú ý chính là tập đoàn Thừa Phong gần đây đang cùng Quý Phong so chiêu trên tòa án, cảnh sát đã tra xét kỹ càng nhưng không có kết quả gì.
Ngày thứ năm khi Quý Phong mất tích, có người tuôn ra tin tức đầu tiên, nói Quý Phong vì từng giúp một tên tội phạm cưỡng hiếp trắng án, lúc đó rõ ràng chứng cớ đầy đủ nhưng đến phút cuối cùng, nguyên cáo lại sửa lại lời khai.
Làm cho một người vô tội trở thành kẻ thế thân phải gánh tội cưỡng hiếp này.
Có tin thứ nhất sẽ có tin thứ hai, cứ thế vô số tội trạng liền nảy ra.
Quý Phong sử dụng bằng chứng giả, sử dụng bạo lực, ép buộc nguyên cáo sửa lại lời khai, giúp mấy kẻ phạm tội được trắng án, người vô tội phải vào tù thay kẻ khác.
Những tin tức này làm cho một số người trong ngành vốn không đồng tình với cách làm việc của Quý Phong liền đứng ra giúp những người từng bị Quý Phong ức hiếp khởi kiện.
Nhưng đương sự mất tích, những người này dù có giỏi tới đâu thì cũng không thể thay đổi được gì.
Cuối cùng, chuyện càng lúc càng lớn, nếu bên trên không giải quyết thì sẽ làm cho nhiều người tức giận, cho nên cuối cùng vẫn thành lập một tiểu tổ chuyên án, điều tra lại vụ việc này.
Thời Sênh là kẻ giật dây ở đằng sau, đúng lúc khi chuyện đang huyên náo nhất cô liền xuất hiện công khai.
Chuyện cô mất tích dường như không có nhiều người biết, nhưng quả thật gần đây cô không ở thành phố Z. Thời Sênh nói thẳng là mình không chịu nổi sự ngược đãi của Quý Phong nên chạy trốn.
Trên người nguyên chủ còn lưu lại một ít vết thương cũ, rất dễ dàng nghiệm ra.
Thời Sênh thoải mái rửa sạch hiềm nghi của bản thân mình, nhân tiện còn thu hoạch được một đống nước mắt đồng tình.
…
Tài sản của Quý Phong đều bị niêm phong, ngay cả nhà ở Thời Sênh cũng không được về, chỉ có thể đi tìm một chỗ ở mới.
Vất vả lắm mới tìm được một nhà trọ nhỏ, vừa định chuyển vào thì chủ nhà lại báo không cho cô thuê nữa, còn đền bù cho cô gấp đôi.
Thời Sênh cầm tiền, đứng ở bên cạnh nhà trọ, ngửa đầu nhìn trời.
Kẻ có tiền thật là tùy hứng.
Bản cô nương vậy mà đến chỗ ở cũng không có.
Thời Sênh tiếp tục tìm phòng ở, có thể là vì nguyên nhân thể chất không hay ho nên mỗi lần nhìn thấy có chỗ cho thuê phòng, vừa tới hỏi thì đảm bảo sẽ nhận được câu trả lời là không có hoặc đã cho thuê rồi.
Giá trị may mắn thật là cmn thần kỳ.
Thời Sênh ngồi trên quảng trường, màn đêm buông xuống, ánh đèn nê ông tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mấy đứa trẻ nô đùa ầm ĩ ở phía xa xa. Hôm nay cô đã xác định ngủ ở ngoài đường, nói không chừng có thể gặp được một tên tổng tài nào đó mang cô về nhà hắn?
Thời Sênh lấy di động ra, bên trên vẫn còn đang mở app tìm thuê nhà, cô vừa bấm vào liền lập tức có tin được làm mới.
Thời Sênh đang chuẩn bị thoát app thì trên trang chủ lại nhảy ra một tin tức cho thuê nhà.
Đó là một căn hộ có gác xép, không gian rất lớn, chủ căn hộ đó vì vội vàng ra nước ngoài nên muốn cho thuê phòng, tiền thuê trả theo quý, người thuê yêu cầu là nữ, bởi vì chủ nhân căn hộ sợ đàn ông sẽ làm hỏng đồ đạc trong nhà.
Thời Sênh kiểm tra lại số tiền còn gửi trong ngân hàng, lại nhìn một phần hình ảnh của căn hộ, khẽ cắn môi, thuê!
Muốn kiếm tiền thì quá dễ dàng rồi!