Boss Là Nữ Phụ

Đầu xuân ở kinh thành còn hơi lạnh. Gió xuân lướt qua, cành cây nhú mầm mới, kinh thành tiêu điều bắt đầu được sắc xanh bao bọc.

Thời Sênh lang thang trên phố, đi qua đám người đông đúc, ánh mắt tùy ý lướt qua sạp hàng xung quanh, thỉnh thoảng còn dừng lại mua ít đồ ăn vặt chưa từng thấy.

Cô đang lén lút chuồn khỏi cung, nên không đem theo bất cứ ai.

Thời Sênh đi một vòng trên phố, chậm rãi lắc lư tới ngoài phủ Hộ Bộ Thượng Thư. Ngoài cửa có người canh giữ, Thời Sênh vòng ra phía sau bật tường vào.

Phủ Hộ Bộ Thượng Thư rất lớn, ngoài căn nhà này, đồ đạc bày biện trong viện đều rất bình thường, hoàn toàn không giống một đại quan triều đình.

Thời Sênh từ bên ngoài đi tới gần thư phòng.

Trong thư phòng hình như có người, Thời Sênh vừa lại gần liền nghe thấy tiếng nói chuyện, “Đại nhân, Binh Bộ luôn đòi chúng ta lương bổng, đã vượt xa dự toán, chúng ta nên trả lời thế nào?”

Thời Sênh lần ra cửa sổ, thông qua kẽ hở nhìn vào bên trong.

Một người đàn ông đang ngồi trước thư án, trong tay cầm tấu sớ, một người khác đang đứng. Người vừa nói chuyện chính là người đang đứng đó.

Ngời đàn ông đang ngồi chính là Hộ Bộ Thượng Thư Tống Hoành.

“Đoàn Phong hiếp người quá lắm!” Tống Hoành đập thẳng tấu sớ trong tay xuống bàn, phát ra một tiếng ‘chát’ giòn ta, tức giận nói: “Thật sự cho rằng Đoàn gia hắn có Thục Phi nương nương được sủng, là có thể coi thường tất cả như vậy sao?”

“Đại nhân... ngài nhỏ tiếng chút.” Người đó nhắc nhở Tống Hoành.

“Ta ở nhà mình còn phải nhỏ tiếng à?” Tống Hoành trông càng tức giận.

Người đó lau lau mồ hôi, “Đại nhân, Đoàn đại nhân là Binh Bộ Thượng Thư. Hoàng thượng vốn đã nghiêng về phía ông ta. Công việc Bộ Hộ chúng ta làm vốn luôn bị gây khó dễ, có thể nhẫn nhịn được vẫn là nên nhẫn nhịn một chút đi.”


Tống Hoành chỉ tấu sớ, đập mạnh mấy cái, “Ta còn phải nhẫn nhịn thế nào? Đoàn Phong lòng tham không đáy, coi Bộ Hộ là của nhà hắn mở sao?”

“Đoàn đại nhân quá đáng, nhưng lý do họ đòi lương bổng rất chính đáng. Tấu sớ đưa lên, Hoàng thượng đều không đếm xỉa...”

Nói tới đây, Tống Hoành càng tức giận, chửi một lượt mười tám đời tổ tông của Đoàn Phong. Mặt thuộc hạ đó đầy vẻ căng thẳng, sợ gian tế người khác cài cắm trong phủ nghe thấy, không ngừng nhắc nhở Tống Hoành nhỏ tiếng chút.

Thời Sênh tựa cửa sổ, nhìn Tống Hoành ở bên trong tức tới nhảy dựng lên.

Nghe nói Hộ Bộ Thượng Thư này là một người rất chính trực. Hộ Bộ Thượng Thư là một chức vị rất có ‘tiền’ đồ, nhưng vị Hộ Bộ Thượng Thư này, ngồi trên chức vị đó, lại chưa từng lấy việc công mưu đồ riêng.

Còn về Đoàn Phong kia, muội muội là Thục Phi nương nương được sủng ái nhất mấy năm gần đây, kéo theo hắn cũng được hưởng lộc.

Nhưng Đoàn Phong không phải loại người biết thế nào là đủ, loại người này sớm muộn cũng bị người ta tiêu diệt.

Thời Sênh lẻn tới hậu viện của Tống Hoành, lấy kim ngân châu báu cô mang từ sơn động ra, chất đống toàn bộ trên đất trống.

Cũng may hậu viện nhà Tống Hoành đủ lớn, không thì cũng không chất nổi.

Tống Hoành còn đang mắng người ở thư phòng, đột nhiên có hạ nhân hốt hoảng tới báo hậu viện có thêm mấy đống vàng bạc châu báu.

Tống Hoành không hiểu ra sao, nhưng cũng chỉ nghĩ là loại đống nhỏ đó. Khi ông ta nhìn thấy đống vàng chất thành ngọn núi nhỏ đang phát sáng lấp lánh đó, cả người đều ngẩn ra.

Cả một đám hạ nhân cũng ngẩn ra.

“Những... những thứ này từ đâu ra?” Tống Hoành một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.


Không chỉ có vàng, còn có châu báu nữa...

Hạ nhân phát hiện đầu tiên đứng ra trả lời: “Hồi đại nhân, khi tiểu nhân đi qua đây, những thứ này đã ở đây rồi.”

Không ai nhìn thấy những thứ này vì sao xuất hiện.

Điều càng kỳ lạ hơn là, nhiều đồ như vậy sao có thể trong thời gian ngắn lặng lẽ xuất hiện ở đây?

Tim Tống Hoành đập như sấm, lê bước vòng qua mấy đống đồ đó, một lúc lâu mới nói: “Gọi tất cả mọi người tới đây, tất cả.”

Nhưng người trong phủ, không có một ai nhìn thấy những thứ này xuất hiện như thế nào, Tống Hoành vội gọi người tiến cung bẩm báo.

Loại việc này, nên giao cho bên trên xử lý thì hơn.

...

Thời Sênh rời khỏi phủ Thượng Thư, lại tới mấy võ quán, tặng cho họ vài bức tranh cô mô phỏng ra có hơi biến hình.

Có người không biết là gì, nhưng có người chỉ lướt qua một cái, gần như đã nhận ra là thứ gì, thấp thỏm nhìn Thời Sênh, “Vị cô nương này, thứ này của cô sao?”

“Tặng ngươi không lấy tiền.” Thời Sênh hào phòng vẫy tay.

Tặng hắn?


Tiểu cô nương này muốn làm gì?

Một người xa lạ đột nhiên muốn tặng đồ cho bạn, lại còn là thứ vô giá thế này, ai cũng đều phát hoảng trong lòng.

“Cô biết đây là gì không?” Nam nhân cẩn thận hỏi.

“Không biết.” Thời Sênh chớp mắt, “Không phải chỉ là mấy chiêu thức võ công sao? Võ quán các ngươi có lẽ rất cần.”

Không biết...

Nghĩ cũng phải, nếu cô biết đây là thứ gì, có lẽ đã không lấy nó ra như vậy.

Nam nhân nhìn bộ dạng không để tâm của Thời Sênh, cánh môi động đậy mấy cái, rốt cuộc không nói gì cả.

Mắt Thời Sênh cong cong, rời khỏi võ quán.

Chờ đến lúc nam nhân biết tất cả các võ quán đều có một bản, biểu cảm đó chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Đây là một bộ kiếm pháp, đồn rằng luyện tới cảnh giới cao nhất, có thể hô mưa gọi gió, lật tay là mây ngửa tay là mưa.

Đương nhiên Thời Sênh cảm thấy chẳng qua là cách nói khoa trương mà thôi, hô mưa gọi gió được thì ảo tưởng quá.

Cái mọi người biết đều là nửa bộ đầu, không có nửa bộ sau. Nửa bộ đầu còn không bằng cả kiếm pháp bình thường, chỉ có kết hợp với nửa bộ sau mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.

Nửa bộ sau luôn thất truyền. Trong giang hồ có vô số người đang tìm, lại không ai tìm được.

Sênh - Tán Tài Đồng Tử làm xong những việc này, nhàn nhã tìm nơi ăn cơm. Để tránh gặp phải nữ chính gây chuyện, cô còn cố tình chọn phòng riêng.

Sự thật chứng minh cô rất giỏi tiên đoán, ăn được một nửa, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, Thời Sênh bình tĩnh ăn xong cơm.


Thời gian dài như vậy, bên ngoài vẫn đang tiếp tục ồn ào.

Cô đứng lên kéo cửa ra. Bên cạnh phòng riêng có vài người đứng, Nhan Cẩm Tú bị người ta vây ở giữa, mấy muội tử trang điểm diễm lệ đang khiêu khích nàng ta.

Nhan Cẩm Tú cúi thấp đầu, che đi cảm xúc trên mặt mình.

“Nhan Cẩm Tú rốt cuộc ngươi có đi không?”

Một muội tử cười dịu dàng tiếp lời, “Cô ta làm gì có gan đi, tới lúc đó mất mặt thì phải làm sao?”

Các muội tử mồm năm miệng mười nói chuyện. Thời Sênh từ trong lời nói nghe ra được, những người này có lẽ là muốn kích động Nhan Cẩm Tú tới nơi nào đó.

Biểu hiện của nữ chính là không muốn đi, sau đó bị ép không thể không đi theo, cuối cùng đám tiện nhân này khẳng định sẽ bị dạy dỗ.

Một tình tiết rất thường thấy trong tiểu thuyết.

Quả nhiên gần giống như Thời Sênh nghĩ. Nhan Cẩm Tú thoái thác hai câu, đám muội tử đó liền nói càng hăng hơn. Nhan Cẩm Tú biểu hiện ra bộ dạng bị chọc giận, đồng ý với họ.

“Vậy chúng ta đợi ngươi, tới lúc đó đừng làm con rùa rụt đầu không dám tới!”

“Đi thôi, đi thôi.” Mấy muội tử gọi nhau, xuống lầu bỏ đi.

Đợi khi bóng dáng của họ biến mất ở chỗ cầu thang, ánh mắt phẫn nộ của Nhan Cẩm Tú lập tức bình tĩnh trở lại, mặt không biểu cảm nhìn họ rời khỏi phòng lớn dưới lầu.

Nhan Cẩm Tú đứng một lát, quay người, không chút báo trước nhìn thẳng vào Thời Sênh.

Nhan Cẩm Tú thoáng ngây ra, cực nhanh thu lại cảm xúc, hơi cúi người, “Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ.”

Sao nàng ta lại ở đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận