Boss Là Nữ Phụ

Liên Trầm ngẩng đầu nhìn về phía Thời Sênh, biểu cảm của cô nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

“Rất xin lỗi điện hạ, vật này không thể tặng.”

Thời Sênh nhếch môi cười một cái, “Là không thể tặng, hay là không thể tặng ta?”

Liên Trầm: “…” Có khác biệt sao?

Liên Trầm không trả lời, Thời Sênh cũng không truy hỏi, “Hồi phủ đi.”

Thứ cô ấy có là thời gian, tương lai chúng ta còn dài.

Khi Thời Sênh đi ra cưỡng chế đám người Tiểu Huyên ở lại, cho nên khi cô về, Tiểu Huyên lập tức đưa người vây lên, quan sát trên dưới trong ngoài mấy lượt, sau khi xác định cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.

Điện hạ lại dám ra ngoài ăn cơm một mình với Thừa tướng.

Đợi khi Thời Sênh lách khỏi đám người đó, chỉ nhìn thấy vạt áo màu đỏ đào biến mất ở cửa lớn đối diện, cánh cửa màu đỏ thẫm từ từ đóng lại.

“Điện hạ, mau vào đi.”

“Điện hạ, lần sau người không thể lại làm như vậy nữa. Nếu Bệ hạ biết người và Thừa tướng đại nhân một mình ra ngoài, chắc chắn sẽ tức giận.” Liên Thừa tướng đó là gì? Gian thần! Cả nước Tấn, đều biết hắn là đại gian thần! Bệ hạ không làm gì được hắn. Điện hạ qua lại với Liên Thừa tướng, quỷ biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tiểu Huyên chỉ muốn truyền bá ngay cho Thời Sênh biết mười việc ác mà Liên Trầm từng làm.

Trong kịch bản suy cho cùng chỉ là một câu khái quát, ấn tượng của nguyên chủ với Liên Trầm, cũng chỉ dừng lại ở… trông còn đẹp hơn nàng ta, không thích.

Loại tư tưởng nông cạn này.


Phụ thân của Liên Trầm qua đời khi hắn mười lăm tuổi, mà năm đó Liên Trầm mười lăm tuổi, lại gặp phải biến động trong triều.

Trong tình huống như thế, Liên Trầm chống đỡ Liên Gia, từng bước từng bước leo tới vị trí Thừa tướng như hiện nay.

Việc khiến người ta ghi khắc nhất là sự kiện Ngọ môn quan và vụ án mưu nghịch của Lục Thị.

Sự kiện Ngọ môn quan không ai biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ biết Liên Trầm đã giết không ít Ngự Lâm Quân ở đó, nói khoa trương là máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

Nhưng việc này tới cuối cùng Hoàng thượng chỉ ép nó xuống, không có chút ý hỏi tội Liên Trầm, trái lại còn thăng quan cho Liên Trầm.

Không sai, chính là sau sự kiện Ngọ môn quan, Liên Trầm lên làm Thừa tướng.

Còn về vụ án mưu nghịch của Lục Thị.

Lục Thị là khai quốc công thần, trong triều luôn đảm nhiệm chức vị quan trọng.

Nhưng một vị thiếu gia của Lục Thị, ở trước mặt Liên Trầm, nói hắn ẻo lả, dùng lời nói sỉ nhục hắn.

Ngày thứ hai Lục Thị liền bị chụp tội danh mưu nghịch lên đầu, trong một đêm bị chém cả nhà.

Việc này xảy ra quá nhanh, rất nhiều người đều chưa kịp phản ứng, người của Lục Thị đã không còn nữa.

Vụ án mưu nghịch của Lục Thị khiến cho cả thành mưa gió. Liên Trầm bị vô số đại thần tố cáo, nói hắn coi thường vương pháp, tự ý điều động Ngự Lâm Quân.

Đúng thế, tên này đem Ngự Lâm Quân đi tịch thu tài sản.

Vì đúng là tìm ra chứng cứ từ Lục Thị, nên cuối cùng Hoàng thượng cũng chỉ trị hắn tội tự ý điều động Ngự Lâm Quân. Tới cuối cùng, không phải hắn vẫn yên ổn làm Thừa tướng sao.

“Điện hạ, Liên Thừa tướng rất đáng sợ. Sau này người tuyệt đối đừng quá gần gũi với Liên Thừa tướng.” Tiểu Huyên phổ cập kiến thức xong, lo lắng nhắc nhở Thời Sênh.

“Trong phủ hắn không có nữ nhân à?” Thời Sênh rõ ràng không nghe.

“Cái này thì không có, Liên Gia dù là…” Tiểu Huyên dừng lại, “Nhưng về mặt nữ nhân, họ chưa từng bừa bãi, hai người trước đây… cuối cùng đều chết trong…”

Tiểu Huyên không nói tiếp, những tin đồn này có lẽ Điện hạ từng nghe.

Mắt Thời Sênh đảo đảo, “Ta tiến cung một chuyến.”

“Hả?” Sao Điện hạ muốn đi là đi luôn thế, “Điện hạ, nô tỳ đi giúp người chuẩn bị kiệu.”

“Không cần, ngươi đợi ở phủ.” Thời Sênh khua khua tay, mấy bước đã lẻn ra khỏi phủ còn chưa đóng, đi về phía hoàng cung.

“Điện hạ!” Tiểu Huyên đuổi theo mấy bước, hét với người phía sau, “Haiz… các ngươi mau đi gọi người.”

Giờ Điện hạ đi đâu cũng không thích mang theo người. Không xảy ra chuyện thì tốt, nếu xảy ra chuyện, họ phải làm sao đây?


Tốc độ của Thời Sênh người khác đâu thể đuổi kịp. Đợi khi họ chạy ra ngoài, đã sớm không nhìn thấy người nữa rồi.



Khi Thời Sênh tiến cung, Hoàng thượng vừa bàn xong việc với đại thần, mặt mũi mệt mỏi tựa vào long ỷ nghỉ ngơi. Tiểu cung nữ đứng phía sau, day day thái dương cho ông ấy.

“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng.” Thời Sênh tùy ý nhún người.

Hoàng thượng giơ giơ tay, cung nữ lập tức lui xuống, “Sao Trường Ninh lại tiến cung thế này? Có người bắt nạt con sao?”

“Không ạ.” Thời Sênh lắc đầu, “Ai dám bắt nạt con!”

Chỉ có chuyện cô bắt nạt người ta, còn chưa có ai có gan bắt nạt cô.

“Sống ở bên ngoài có quen không? Nếu không quen thì hồi cung ở đi.” Hoàng Thượng lắc đầu bó tay, quan tâm nói.

Thời Sênh thu lại sự sắc sảo, ngoan ngoãn trả lời, “Rất tốt ạ.”

“Con cũng lớn rồi, Phụ hoàng không quản được con, nhưng Trường Ninh à… hôn sự của con có phải nên chuẩn bị chút rồi không?” Hoàng thượng rất âu sầu, nữ nhi nhà ông ấy đã mười bảy rồi, còn đợi nữa, thì sao có thể gả ra ngoài được, “Trước đây không phải con nói thích Quận Vương Gia sao? Hay là Phụ hoàng hạ chỉ cho con?”

Dù ông ấy không thích Đoan Mộc Khởi lắm, nhưng nếu nữ nhi của ông ấy thật sự thích, vậy ông ấy cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

Thời Sênh: “…” Nói ấm ớ cái gì thế.

Đoan Mộc Khởi là nam chính, là thứ bia đỡ đạn như cô có thể tùy tiện nhòm ngó sao? Cô không muốn tự sát.

Thời Sênh cúi đầu, “Phụ hoàng, con không thích Quận Vương Gia.”

“Ồ?” Hoàng Thượng ngạc nhiên, trước đây ông ấy nghe nói con gái nhà mình quấn lấy Quận Vương Gia không buông. Nhưng nghĩ tới mấy hôm trước nàng còn đánh Đoan Mộc Khởi, thì ông gần như không thấy kỳ lạ nữa.

Không thích cũng tốt, ông ấy vô cùng không thích Đoan Mộc Khởi.

Trong cơ thể hắn không có huyết mạch của Đoan Mộc Gia là thứ nhất, thứ hai là ngoại tộc của hắn…


“Đã không thích Quận Vương Gia, vậy Trường Ninh nhìn trúng công tử nhà nào rồi? Nói ra, Phụ hoàng tham khảo cho con.”

“Phụ hoàng thật sự muốn biết?” Nói ra chỉ sợ làm người khóc mất.

Mắt Hoàng Thượng sáng lên, thật sự có à?

“Hahaha, nói ra xem nào, để phụ hoàng xem là công tử nhà nào, có bản lĩnh lớn như vậy, có thể lọt vào mắt Trường Ninh của ta.”

Dưới ánh mắt chờ đợi của Hoàng Thượng, Thời Sênh bình tĩnh nói: “Con thích Liên Trầm.”

“Ai?” Hình như ông ấy không nghe rõ, lẽ nào là già rồi?

“Liên Trầm.” Thời Sênh nhắc lại từng chữ một, “Liên Thừa tướng.”

Hoàng Thượng: “…” Không phải ông ấy nghe nhầm.

Biểu cảm của Hoàng thượng cực kỳ đặc sắc, lúc lâu sau mới không xác định hỏi: “Trường Ninh, có phải con nói nhầm rồi không?”

“Phụ hoàng, người con thích sao có thể nói nhầm được.” Tiếp nhận hiện thực đi! Bản cô nương thích đại gian thần nhà ngươi đó!

“Không được! Ta không đồng ý!” Hoàng thượng đập bàn đứng lên, mặt mũi nghiêm túc, “Vương hầu tướng gia, công tử thế gia của kinh thành này, con tùy ý chọn, chỉ Liên Trầm là không được!”

Giọng nói rất lớn, chấn động màng nhĩ Thời Sênh tới tê dại.

Cô đã biết sẽ như vậy mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận