Boss Là Nữ Phụ

Thời Sênh nhếch môi cười, nụ cười đó hoàn toàn không thân thiện, thậm chí có chút chế nhạo và xấu xa.

Liên Trầm nhìn chằm chằm vào cô.

Tốc độ lật mặt của cô quá nhanh, hắn không hiểu rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Thời Sênh u ám nói: “Liên Thừa tướng, nói chung, là vì ngươi sơ xuất, khiến ta gặp phải tai bay vạ gió, điểm này không sai chứ?”

“… Vâng.”

“Thừa nhận là được rồi.” Thời Sênh đứng lên, đi mấy bước tới trước mặt Liên Trầm, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Để bồi thường, Liên Thừa tướng lấy ta được không?”

Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng.

Tiếng mưa tí tách bên ngoài, dường như đều bị ngăn cách, cả không gian, chỉ còn lại tiếng thở dài nhẹ của hai người.

Hắn nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt cô.

Không như kiểu chơi đùa cợt nhả trước đây, mà là một loại tình cảm cực kỳ nghiêm túc.

Loại tình cảm đó, khiến hắn có cảm giác kích động như muốn tước vũ khí đầu hàng.

Nhưng hắn không thể.

“Điện hạ…” Người Liên Trầm lùi về sau, nhưng phía sau có bàn sách, hắn không thể lùi, chỉ có thể cứng đờ người lại, “Vi thần không có phúc hưởng.”

Mặt Thời Sênh đầy vẻ ngang ngược, “Ta nói ngươi có là có.”

Liên Trầm đột nhiên ngẩng đầu, “Vì sao điện hạ muốn vi thần lấy người?”

“Đâu có vì sao, thích ngươi thôi.”

“Gương mặt này của vi thần sao?”


Tiếng xấu của hắn bên ngoài, người muốn hắn chết, còn nhiều hơn người muốn hắn sống.

Còn những người muốn gả cho mình, xưa nay đều chỉ vì thích dung mạo của hắn mà thôi.

“Ngươi cảm thấy phải thì là phải.”

Liên Trầm đưa tay cầm quạt trên bàn, cũng không biết ấn vào đâu, đỉnh quạt bắn ra lưỡi đao sắc nhọn, hắn nắm lấy quạt, trực tiếp quệt lên mặt.

Thời Sênh kinh ngạc, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, lại vẫn chậm một bước.

Con dao sắc nhọn, quệt ra một vệt máu trên mặt hắn, máu tươi từ má hắn chảy xuống, rơi trên vạt áo màu đào, làm cho màu sắc của vạt áo càng đỏ rực hơn.

“Ngươi điên rồi à?” Thời Sênh rút quạt trong tay hắn ra, vứt về phía thư án bên cạnh, đầu dính máu dây cả ra tấm giấy tuyên trên bàn, máu đỏ và mực đen đan xen nhau, vô cùng kỳ dị.

“Điện hạ cần gì phải căng thẳng như vậy, chẳng qua là một khuôn mặt mà thôi.” Liên Trầm không chút để tâm nói.

“Nếu ngươi không phải…” Phượng Từ, người cho rằng lão tử sẽ tốt với ngươi vậy sao?

Thời Sênh chỉ muốn một tay đánh chết hắn.

Mẹ kiếp tên thiểu năng này lại còn có khuynh hướng tự hành hạ bản thân nữa.

“Vi thần không phải gì?” Liên Trầm nhìn Thời Sênh, ánh sáng khó hiểu xen lẫn trong đáy mắt, mông mông lung lung khiến người ta nhìn không rõ.

Thời Sênh không đáp.

“Điện hạ, vi thần ở bên ngoài quá nhiều tiếng xấu, không phải đối tượng hôn phối tốt của người. Người nên tìm một công tử thân thế trong sạch, làm phò mã của người.”

Thời Sênh đột nhiên dùng lực đè mạnh hắn xuống thư án, hung dữ nói: “Liên Trầm ta nói cho ngươi biết, dù ngươi chết rồi, ngươi cũng là của ta.”

Nói xong, cô trực tiếp hôn xuống, người Liên Trầm đột nhiên ngã về sau, xô đổ đồ trên thư án xuống đất, phát ra tiếng giòn tan.

Vết máu từ khóe môi Liên Trầm ngấm vào, Thời Sênh nếm được mùi máu tanh, bụng dâng lên cảm giác buồn nôn. Cô vội thả Liên Trầm ra, chống bàn thở hổn hển.

Liên Trầm bị cô nhốt bên dưới, ngẩn ra nhìn mặt nghiêng của cô.

Trên môi hình như còn sót lại nhiệt độ của cô, mềm mại, ấm áp làm sao…

Thời Sênh lùi về sau mấy bước, sắc mặt có chút nhợt nhạt, từ không gian móc ra một bình sứ, “Mỗi ngày ba lần, sẽ không để lại sẹo, ta đi trước.”

Thời Sênh lật người qua cửa sổ bỏ đi, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Liên Trầm.

Liên Trầm giữ tư thế đó rất lâu, hắn đưa tay ra, ngón cái sờ nhẹ lên môi mấy cái, hơi cụp mắt xuống.

Hắn đứng thẳng người, gọi bên ngoài một tiếng, “Người đâu.”

Cửa phòng rất nhanh bị đẩy ra, người vào thấy bộ dạng máu chảy đầm đìa đó của Liên Trầm, đột nhiên kinh ngạc, “Công tử, xảy ra chuyện gì?”

Liên Trầm tuỳ ý lau vết máu trên mặt, “Trong phủ trà trộn nội gian ngươi cũng không biết, tự đi nhận phạt đi.”

Nội gian?

Xảy ra chuyện gì rồi?

“Dạ Phong ngu độn.” Dạ Phong quỳ xuống, cúi đầu, “Xin công tử nói rõ.”

Hắn thật sự không hiểu công tử đang nói gì.


Ánh mắt Liên Trầm dừng lại trên chiếc quạt gấp ở thư án, “Có người động vào yêu bài của ta.”

Mắt Dạ Phong mở to, “Thuộc hạ hiểu.”

Người trong phủ, hắn đều tra xét, có vài tai mắt của nhà khác đưa vào, họ cũng biết, nhưng giờ lại có người thần không biết quỷ không hay động vào đồ của công tử…

Đúng là quá to gan!



Thời Sênh ra khỏi phủ Thừa tướng, rơi xuống con hẻm không người phía sau, cô chống vào bức tường ướt nhẹp, sắc mặt còn trắng hơn vừa nãy.

“Ọe…”

Khi cô đi ra, vốn cũng không ăn bao nhiêu đồ, lúc này nôn ra đều là chút dịch chua.

Trong khoang miệng dường như còn sót lại mùi máu tanh đó, khó mà chịu nổi.

[Ký chủ, cô vẫn ổn chứ?]

“Không chết được.” Thời Sênh ngồi ở góc tường.

[...] Bản Hệ thống là quan tâm cô, cô lại còn không biết điều như vậy!

Thời Sênh lau lau miệng, chống vào tường đứng lên, giờ cô rất không ổn, một vài ký ức bị cô lãng quên đang khôi phục lại…

Thời Sênh cắm móng tay vào vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cô tỉnh táo lại, cưỡng ép đè những ký ức xuống đó.

[Ký chủ, cô thật sự vẫn ổn chứ?]Tay cũng chảy máu rồi kìa! Ký chủ cũng học được cách tự tàn phá bản thân à?!

Thời Sênh không nói chuyện, toàn thân phát ra một luồng khí tức nguy hiểm, khiến người ta không dám dễ dàng tiếp cận.

[Ký chủ…]

Thời Sênh thở dài, “Ngươi bớt thăm đò việc của ta đi, biết quá nhiều, sẽ bị diệt khẩu.”

[...] Aaa, Ký chủ khốn kiếp lại uy hiếp nó! Nó thật sự quan tâm cô ấy mà!

Được thôi, thật ra nó cũng có chút hiếu kỳ vì sao Ký chủ vừa dính máu đã như vậy.


Cô ấy va phải hoặc ngửi thấy máu hoàn toàn không có vấn đề, nhưng một khi máu vào mồm, cô ấy liền trở nên không ổn.

Thông tin lúc đầu về Ký chủ, nhìn thì tưởng rất chi tiết, thực tế đều là chút thông tin vô dụng, căn bản không giống với Ký chủ nó tiếp xúc.

Thứ nó lấy được có thể là tài liệu giả.

Bản Hệ thống phải offline yên lặng.

Hệ thống không lên tiếng nữa, Thời Sênh lại đứng một lát, nhấc chân rời khỏi hẻm, về Phủ Công chúa.

Tiểu Huyên thấy cô mặc y phục nam nhân trở về, cả người đều ngẩn ra.

Điện hạ ra ngoài đã làm gì sau lưng nàng ta thế?

“Điện… Điện hạ…” Giọng Tiểu Huyên run rẩy, “Người… người mặc… y phục của ai đây?” Sao nhìn giống của Liên Thừa tướng thế chứ?

Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.

Sao điện hạ có thể mặc y phục của Liên Thừa tướng về chứ? Không sai, chắc chắn là ảo giác của nàng ta!

“Của Liên Trầm.”

Một câu nói của Thời Sênh, trực tiếp phá vỡ chút hy vọng cuối cùng của Tiểu Huyên.

“Điện hạ… người và Liên Thừa tướng…” Đã làm gì? Lại mặc y phục của hắn về?

Nếu Bệ hạ biết, mạng nhỏ của nàng cũng đừng hòng giữ được nữa.

“Nghĩ gì đó?” Thời Sênh khó chịu vỗ đầu của Tiểu Huyên, “Ta và hắn không làm gì cả, chỉ mặc một bộ y phục của hắn mà thôi.”

Thần kinh căng cứng của Tiểu Huyên thả lỏng ra, vỗ ngực, “Doạ chết nô tỳ rồi.”

Nhưng nàng còn chưa thở phào xong, liền nghe Điện hạ nhà mình thì thầm, “Lão tử muốn ngủ với hắn, nhưng hắn không cho lão tử ngủ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận