Hoàng Tùng bước vài bước đến trước mặt Thời Sênh, gương mặt gầy vàng vọt đầy vẻ tức giận, “Đây đều là tài liệu quan trọng trong đội, cô ném loạn xuống đất thế này là sao hả?”
Thời Sênh liếc anh ta một cái, trước đây người này có theo đuổi nguyên chủ, hiển nhiên nguyên chủ không thích anh ta. Sau đó khi nữ chính đến, Hoàng Tùng tay sai đắc lực của nữ chính. Nguyên chủ luôn nhằm vào nữ chính, nên Hoàng Tùng cũng rất chướng mắt nguyên chủ.
Khóe môi Thời Sênh nhếch lên cười xấu xa, “Anh cũng biết đây là tài liệu quan trọng, thế mà cứ tùy tiện ném lên chỗ làm việc của tôi như vậy có ổn không?”
Hoàng Tùng hơi cứng họng, tài liệu trong đội đều có nơi lưu trữ riêng biệt, nhưng vì mọi người đều rất bận rộn, không có thời gian cất lại vị trí cũ, lại có lúc dùng đến, nên đành tùy tiện ném ở đây, ai cần thì qua đây tìm.
“Chẳng phải lúc trước cô không đi làm à, chúng tôi chỉ dùng một chút thôi. Cô vừa đến đã ném loạn lên thế này là sao?” Nói tới câu cuối, giọng Hoàng Tùng cũng to lên, chắc hẳn là vì cảm thấy mình có lý.
“Các anh không giúp tôi dọn dẹp chỗ làm, còn không cho tôi tự dọn à? Sao các anh không lên trời mà ngồi luôn đi?” Thời Sênh ném tập tài liệu cuối cùng xuống đất.
Những thứ này vốn không nên đặt ở đây, dù là báo cáo lên trên, cô cũng sẽ không có vấn đề gì.
“Cô…”
“Tiểu Tùng, thôi bỏ đi.” Những người khác cũng không nhìn được nữa, đi lên phía trước giúp nhặt đống đồ lên, nói bằng giọng cạnh khóe: “Tần đại tiểu thư vừa xuất viện, cậu đừng có kích động người ta, xảy ra chuyện gì, chúng ta gánh không nổi đâu.”
Trước đây trong cục cảnh sát, Tần Vũ rất được yêu quý, nhưng từ sau khi nữ chính đến, cuộc sống của cô càng ngày càng mệt mỏi, mấy người trong cục cảnh sát lúc này đều rất khó chịu với cô.
“Cô ta là ai chứ!” Hoàng Tùng hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Có ô dù thì giỏi lắm à, cô ta tưởng cục cảnh sát là do nhà cô ta mở hay sao?!”
“Đừng nói nữa, mọi người giúp một tay, chuyển đống tài liệu này vào phòng đi.”
Thời Sênh cũng không để ý đến mấy lời châm chọc cạnh khóe của mấy người này, ngồi xuống bật máy tính của mình lên.
Hiện giờ đội hình sự đang phải xử lý hai vụ án, nhưng thời gian vừa rồi Thời Sênh xin nghỉ phép, không tham gia, nên hiện giờ cô là người nhàn rỗi nhất.
Thời Sênh nhàm chán chỉ có thể chơi trò chơi, mạng của cục cảnh sát là mạng nội bộ, tốc độ rùa bò, chơi trò chơi cứ giật tung cả lên, cảnh tượng đó thảm đến không thể chịu nổi.
“Tần Vũ, cô đi cất đống tài liệu này vào phòng lưu trữ đi.”
Thời Sênh đang chuẩn bị cải thiện tốc độ mạng, bên cạnh đột nhiên có người xuất hiện, đặt một chồng tài liệu lên bàn cô.
Thời Sênh nhìn theo hai cánh tay lên trên, đối diện với một khuôn mặt trái xoan vô cùng nghiêm túc.
Nữ chính Vưu Ái!
“Không đi.” Thời Sênh cúi đầu, tiếp tục gõ bàn phím, “Đây đâu phải việc của tôi.”
Cục cảnh sát có quy định, ai dùng tài liệu thì người đó đi cất, vì sao cô phải đi chứ!
Cô nghĩ mình là nữ chính thì có thể sai bản cô nương sao?!
Mơ đi!
“Chúng tôi đều không có thời gian, cô đang không có việc gì làm còn gì?” Vưu Ái căng mặt, lời nói rõ ràn. Nếu không nhìn khuôn mặt non choẹt của cô ta, thì hầu như ai cũng sẽ nghĩ cô ta là người có kinh nghiệm rất phong phú.
Thời Sênh nghiến răng, “Tài liệu các cô dùng, các cô tự đi mà cất. Các cô không có thời gian thì tôi có thời gian sao? Không thấy ông đây đang bận à?”
Vưu Ái liếc nhìn máy tính của cô một cái, vừa vặn nhìn thấy Thời Sênh đang giết một người chơi, trên màn hình đang hiện lên vài câu đối thoại.
Đây gọi là không có thời gian à?
Cô còn có cả thời gian chơi điện tử đấy thôi…
Không đúng, làm sao cô ta chơi điện tử được?
“Sao cô có thể chơi điện tử được?” Sắc mặt Vưu Ái càng lộ vẻ nghiêm túc.
“Vì sao tôi không thể chơi điện tử?” Sao mà cô ta lắm chuyện thế.
“Đây là mạng nội bộ, không thể kết nối internet.” Trong cục cảnh sát, những máy có thể kết nối internet đều là máy riêng, khác với những máy trong khu vực làm việc của họ.
“Liên quan chó gì đến cô!”
Mấy chuyện cỏn con này mà cũng đòi làm khó cô à?! Đừng đùa chứ!
“Tần Vũ, cô như thế này là vi phạm kỷ luật!”
Thời Sênh không bận tâm, “Vậy cô đi tố cáo tôi đi!”
“Cô…”
“Chuyện gì thế?” Hoắc Tiêu đi từ ngoài phòng làm việc vào, thấy Vưu Ái đứng bên cạnh bàn Thời Sênh nên cũng đi về phía này.
“Anh Hoắc, cô ấy chơi điện tử!” Vưu Ái chỉ vào máy tính của Thời Sênh.
Thời Sênh hơi nhướng mày, nhìn Vưu Ái đầy ẩn ý.
Nữ chính mà cũng học được cách tố cáo rồi à, hình tượng méo mó hơi kinh khủng đấy!
Trong hình thức phản kích từ bước đường cùng này, mọi tình tiết đều đẩy về thời điểm nhân vật cô dùng gần chết đến nơi rồi, nhưng không ngờ ở không gian này, hình tượng nữ chính cũng bị méo mó kinh khủng như thế.
Không sợ cô méo mó, chỉ sợ cô không méo mó!!!
Cùng nhau gây chuyện nào!
Hoắc Tiêu nhìn về phía màn hình máy tính của Thời Sênh. Sáng nay cô gái này đã phá xe của mình, bây giờ lại bị mình bắt quả tang đang chơi điện tử, trước giờ anh ta chưa từng gặp ai dám huênh hoang trước mặt mình như vậy.
Hoắc Tiêu nhìn người đàn ông đi theo phía sau mình, “Để đội trưởng Hà xử lý, cô đi theo tôi.”
Vưu Ái hỏi lại theo phản xạ: “Đi đâu ạ?”
Hoắc Tiêu không nói gì, nhấc chân đi ra ngoài.
Vưu Ái lại nhìn Thời Sênh, cuối cùng đành chọn chạy theo Hoắc Tiêu.
Hà Tín là một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, thuộc dạng người dễ gần dễ thân, nhưng thực sự là một người rất giảo hoạt.
Hà Tín đi tới trước mặt Thời Sênh, “Tiểu Vũ à, vết thương của cô chưa khỏi hẳn đúng không? Đội mình có thể cho cô nghỉ thêm vài ngày. Cô có muốn về dưỡng bệnh cho khỏe hẳn rồi hãy đi làm không?”
“Tôi rất khỏe.”
“… Vậy thì cô không thể chơi điện tử trong phòng làm việc được, như thế là vi phạm kỷ luật.” Hà Tín biết Thời Sênh là con gái cấp trên của lãnh đạo của ông ta, nói năng cũng rất khéo léo.
“À, vậy ông cứ ghi vào đi.” Thời Sênh tiếp tục chơi điện tử, “Không có chuyện gì thì đội trưởng Hà đừng quấy rầy tôi chơi điện tử.”
Hà Tín: “…”
Đám con ông cháu cha này khó hầu hạ quá, xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn còn dám quay lại làm.
Hà Tín không làm gì được Thời Sênh, chỉ có thể chạy lên báo cáo với cấp trên, dù sao đến lúc lỡ xảy ra chuyện, người chịu trách nhiệm lại là ông ta mà.
Không lâu sau đó, Thời Sênh lại nhận được điện thoại của Tần Dật, đầu tiên là quan tâm hỏi thăm tình hình của cô ở đây, sau đó mới phê bình cô chuyện vi phạm kỷ luật.
Cái nơi như Cục cảnh sát này, nói nghiêm túc thì cực kỳ nghiêm túc, mà nói không nghiêm túc thì cũng không hề nghiêm túc.
Thời Sênh bị mắng một trận, sau đó cũng chẳng có chuyện quái gì nữa.
Tần Dật không tham ô, ngược lại trong thời gian đương chức, ông làm việc cũng rất tốt. Điểm yếu duy nhất chính là quá nuông chiều cô con gái Tần Vũ này, theo cách thiết lập này, rõ ràng là kể cả Tần Vũ có gây chuyện, thì ô dù là ông đây cũng sẽ nhảy ra giúp đỡ, cuối cùng bị người ta làm cho mất chức.
Thời Sênh lẳng lặng đóng cửa sổ trò chơi trên máy tính, lấy điện thoại ra chơi.
Khi Hà Tín quay lại, nhìn thấy Thời Sênh không chơi điện tử nữa cũng thầm thở phào một cái, xem ra đúng là thủ trưởng có cách đối phó với đám con ông cháu cha này.
Gần tối tan tầm, Hoắc Tiêu và Vưu Ái đều chưa quay lại.
Họ đang theo một vụ án đột nhập vào nhà cướp của giết người, người bị cướp là một ông cụ sống đơn thân, con cái đều ở ngoài cả, mỗi tháng gửi một khoản tiền phụng dưỡng rất lớn.
Mọi tiền tài trong nhà đều bị khoắng sạch, ông cụ chết trong nhà, chết vì đầu bị va đập.
Căn cứ vào khám xét hiện trường, hẳn là khi ông cụ và tên cướp nảy sinh tranh chấp, tên cướp không cẩn thận đẩy ngã ông cụ, đầu ông cụ bị đập xuống đất nên mới chết.
Nghe nói có chút manh mối, chắc hai người kia đi điều tra theo manh mối đó, nhân tiện vun đắp tình cảm luôn.
Cách sắp đặt tình tiết của câu chuyện này khá thú vị.
Nam nữ chính đều là dạng liệt cơ mặt.
Hai kẻ liệt cơ mặt ở bên nhau…
Cảnh tượng quá đẹp, bản cô nương không nỡ nhìn.