Dưới tiết trời nắng gắt của hè tháng bảy.
Hai bóng dáng uyển chuyển kia vẫn không ngừng nắm tay nhau dạo quanh khắp con phố.
“Miên Miên, chúng ta cùng tới đó xem một chút.” Thẩm Vũ một tay xách ba bốn túi đồ hàng ngoại mới mua, tay còn lại kéo theo Đồng Miên Miên đi về một phía khu thương mại, bên đó là tòa nhà thương mại mới được xây dựng chưa lâu, bên trong rất nhiều đồ đẹp mà hai người họ mấy lần đi qua quên mất không vào ngắm nghía.
Đồng Miên Miên chỉ xách một túi đồ nhỏ trong tay, cô cười hiền dịu.
“Chúng ta đã đi rất nhiều rồi, bây giờ đã muộn, hay là để lần khác.”
“Không được, muộn thì có làm sao.
Hai lão chồng của chúng ta chẳng phải cũng đang rất bận ư? Nhân cơ hội hai người đó không bám víu lấy mình, chúng ta cứ thoải mái.”
Không đợi Đồng Miên Miên từ chối, Thẩm Vũ tung tăng qua những cửa hàng sang trọng, tay nắm chặt lấy Đồng Miên Miên, miệng cười thỏa mãn vô cùng.
Cô và Thẩm Vũ là bạn thân với nhau, đồng thời cũng từng là đồng nghiệp.
Thân nhau từ lúc chân nước chân ráo vào nghề, cùng nhau đi lên, cùng nhau tiến bộ.
Hai người phụ nữ trông trẻ trung vậy nhưng cũng đã gần hai mươi sáu tuổi rồi.
Chồng thì ai cũng đã có.
Hơn hết, chồng của Thẩm Vũ và Đồng Miên Miên cô cũng là...một đôi bạn thân!
“Này cô, áo này người cao 1m89, nặng 74 kg liệu có mặc vừa hay không?” Bên trong một cửa hàng sang trọng ở tầng trệt, Thẩm Vũ với lấy một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, tuy đơn giản nhưng chất vải mềm mịn, mang lại cho người khác cảm giác sang trọng, quý phái khi nhìn vào.
“Tiểu thư muốn mua cho người yêu sao? Dáng người mà cô tả thật chuẩn men từng xen-ti.” Quản lý cửa hàng mặc bộ váy công sở đi đến, cô ta cười duyên dáng rồi hết lòng khen.
“Không, người yêu gì chứ.
Tôi mua cho chồng tôi.” Thẩm Vũ xua xua tay cười hài lòng.
Quả là chồng của Thẩm Vũ không chỉ có dáng người cân đối và hoàn hảo, anh còn có khuôn mặt rạng ngời như viên kim cương.
Đồng Miên Miên đứng bên cạnh Thẩm Vũ khẽ cười.
Xem cô ấy tự hào về chồng mình chưa kìa? Nhưng đúng là chồng của Thẩm Vũ rất tuyệt vời, anh ta còn chăm sóc Thẩm Vũ một cách nuông chiều nữa.
Chồng của cô cũng vậy, chỉ là về gia thế có kém vợ chồng nhà Thẩm Vũ vài bậc, tuy vậy hai người cũng rất hạnh phúc không kém phần họ.
Có lẽ vì là bạn thân nên hai lão chồng của cô và Thẩm Vũ đều rất ôn nhu và cần mực, là tuýp người của bao nhiêu cô gái.
“Ôi, tiểu thư vậy mà đã có chồng? Tôi cứ tưởng hai tiểu thư là thiếu nữ đôi mươi mà thôi.” Cô ta thốt lên che miệng kinh ngạc.
Mắt đảo qua Đồng Miên Miên và Thẩm Vũ một lượt, họ đúng là quá xinh đẹp, không những vậy cách ăn mặc của họ tuy sang trọng nhưng rất trẻ trung.
Giống như chỉ mới hai mươi tuổi, độ tuổi đẹp nhất đời người con gái.
Đồng Miên Miên cô vốn có tính ít nói khi giao tiếp với người ngoài, nên khi được khen cùng Thẩm Vũ cô cũng chỉ biết cười cảm ơn
Cả ngày nay ra ngoài, Thẩm Vũ đã mua rất nhiều đồ cho cô ấy và mua cho cả chồng cô ấy nữa.
Còn cô đi theo Thẩm Vũ cả ngày cũng không vừa mắt thứ gì, nhà cô có rất nhiều quần áo chồng mua cho mà chưa mặc đến, mua thêm quả là không biết tiết kiệm tiền.
Khi lướt qua hàng cao cấp của quý ông, Đồng Miên Miên chỉ chăm chú vào chiếc cà vạt duy nhất có màu đen nổi bật còn sót lại ở một góc trưng bày, cô không ngần ngại đóng gói đem về.
Chắc chắn nó sẽ hợp với Mặc Thưởng, chồng cô.
Trò chuyện với quản lý cửa hàng vài câu, cuối cùng Thẩm Vũ cũng rất nhanh đồng ý để cô ta đóng gói áo lại đem về, Thẩm Vũ thanh toán bằng thẻ tín dụng, miệng hát nghêu ngao rồi quay sang nhìn Đồng Miên Miên.
“Cậu thật sự không muốn mua thêm gì?”
Cô gật đầu nhẹ nhàng.
“Ừm, chồng mình có rất nhiều đồ, mình mua rất ít khi anh ấy sử dụng đến.”
Chớp chớp mắt mấy hồi, Thẩm Vũ đặt tay lên vai Đồng Miên Miên nháy mắt.
“Khai thật mau, có phải là do cậu nuông chiều Mặc Thưởng quá, nên anh ta hư rồi? Đến đồ của cậu còn không thèm dùng đến, như vậy là không được!”
“Có gì đâu mà không được?” Cô giật giật khóe miệng, đúng là cô rất chiều Mặc Thưởng, nhưng anh ấy không hư hỏng như Thẩm Vũ nghĩ.
Cô ấy chẹp chẹp đôi môi đỏ, mạnh tay nhéo vai Đồng Miên Miên một cái thật đau.
“Tất nhiên là không được, cậu không biết thì thôi, Hoắc Từ Minh nhà mình chưa bao giờ chê đồ mình mua cả, anh ấy ngày nào cũng mặc đồ của mình, thậm chí nếu có cơ hội về nhà ăn trưa, anh ấy mặc luôn hai bộ quần áo một ngày chỉ vì muốn mình vui vẻ.”
“A…” Đồng Miên Miên nhăn mặt đưa tay lên xoa xoa bả vai, môi nhẩu nhẩu xinh xắn.
Lại là tiết mục khoe ông xã cực phẩm của Thẩm Vũ rồi, cô ấy luôn tự hào về Hoắc Từ Minh, mỗi lần gặp mặt là mỗi lần cô phải chuẩn bị tinh thần nghe bài ‘chồng người ta’ của cô ấy.
Nghe đến nỗi thuộc lòng.
“Được rồi, chồng của cậu rất tuyệt, mình công nhận được chưa?”
Nếu không khen chồng Thẩm Vũ ít nhất một câu, chắc chắn cô ấy sẽ líu lo cả ngày về Hoắc Từ Minh mất.
Quả nhiên lời khen có tác dụng, Thẩm Vũ hất cao mặt hãnh diện, cùng Đồng Miên Miên rời khỏi cửa hàng sang trọng phía sau, miệng cười mà giọng nói như đang cảnh cáo.
“Chồng mình tuyệt là thế, nhưng cậu không được nhòm ngó đâu.”
Hai người nắm tay nhau thật chặt, hai trái tim như đang kề cận nhau.
Đồng Miên Miên cười cười, cô nhẹ giọng.
“Sẽ không có chuyện đó đâu, mình vẫn còn rất yêu ông xã của mình đấy.”
Đồng Miên Miên và Thẩm Vũ cười hi hi ha ha đi vài cửa hàng trong tòa nhà thương mại.
Một người nhìn thứ gì cũng gật đầu tặc lưỡi muốn mua, một người lại luôn lắc đầu chối từ không muốn nhìn thêm những món đồ đó.
Nếu nói về độ thục nữ, quan tâm gia đình và lặng lẽ giữ tiền thì Đồng Miên Miên là một trong những người phụ nữ nữ công gia chánh nhất.
Đặc biệt cô rất thương chồng mình ngày đêm vất vả tăng ca đi làm kiếm thêm thu nhập, nên cô không có lý do gì tiêu xài tiền như nước mà không biết suy nghĩ.
Mặc dù...chồng cô không cho cô nắm giữ kinh tế, nhưng anh ấy vẫn không để cô thiếu tiền.
Reng reng...từng hồi chuông điện thoại của Đồng Miên Miên vang lên, cô rút trong túi xách ra chiếc điện thoại, màn hình hiển thị hai chữ ‘chồng yêu’.
Khóe môi nâng lên đường cong hoàn mỹ, cô gạt nút sang áp điện thoại lên tai.
“Ông xã?”
Nghe thấy điệu bộ ngọt ngào của cô, Thẩm Vũ cũng dừng chân lại hơi bĩu bĩu môi trêu ghẹo.
Có nhất thiết phải tình cảm vậy không chứ?
“Đã mua sắm xong chưa? Anh và Hoắc Từ Minh đang đợi hai người bên ngoài.” Giọng của Mặc Thưởng khá hứng thú.
Bên ngoài? Mặc Thưởng chồng cô và chồng của Thẩm Vũ vậy mà từ khi nào đã đến tận nơi đón hai người về nhà rồi? Cô sực nhớ ra...trong điện thoại của Mặc Thưởng có cài định vị liên kết với điện thoại của mình.
“Ừm.
Em và Thẩm Vũ ra ngay.” Đồng Miên Miên cúp máy, môi vẫn cười ngọt ngào, cô quay qua nhìn Thẩm Vũ vẫn đang tròn mắt đoán xem cuộc trò chuyện vừa rồi của Đồng Miên Miên và chồng là gì.
“Đi thôi, chồng mình và chồng cậu đến đón rồi.”
Thẩm Vũ cười cao hứng rồi gật đầu ngoan ngoãn.
Hôm nay nhìn vậy thôi mà Thẩm Vũ đã tiêu tiền vào cả núi đồ, đợi đến khi chuyển phát về nhà chắc chắn Hoắc Từ Minh sẽ ngạc nhiên lắm, giờ thì nhớ chồng chết mất, tự nhủ mình phải ra ngoài thật nhanh.
“A, ông xã!” Vừa nhìn thấy Hoắc Từ Minh, Thẩm Vũ từ xã đã lao tới ôm chầm, đặt lên má anh một nụ hôn.
Hoắc Từ Minh và Mặc Thưởng đứng gần nhau, không khó gì để Đồng Miên Miên nhìn được chồng mình.
Cô chậm rãi đi tới, vuốt tóc cười.
“Ông xã.”
Đúng vậy đấy, đây chính là chồng cô, bên đó là vợ chồng của bạn thân cô.
Hai bên đều rất thân nhau và giúp đỡ nhau mỗi khi cần.
Hai gia đình...Hai hạnh phúc.