Đồng Miên Miên ngờ nghệch nhìn bản hợp đồng.
Không phải tai cô nghe nhầm chứ? Hoắc Từ Minh vừa nãy nói sẽ ly hôn Thẩm Vũ là sự thật sao.
Trên đời này còn có loại hợp đồng gọi là ‘bao dưỡng’, thế giới này thật quá kì lạ rồi, Đồng Miên Miên cô không chạy theo xu hướng nổi.
Cô đẩy bản hợp đồng Hoắc Từ Minh đưa ra xa, mặt mày mếu máo.
“Hoắc Từ Minh, anh tha cho tôi đi, buông tha cho tôi, xin anh đấy.”
Hoắc Từ Minh không ngờ lại làm Đồng Miên Miên khóc to hơn, anh có chút khó hiểu.
Lẽ nào bản hợp đồng này của anh có vấn đề, việc sinh con đối với Đồng Miên Miên khó khăn vậy sao.
“Em sẽ có tất cả.” Hoắc Từ Minh gần như vò nát bản hợp đồng mà Tả Quân Sơn đã tức tốc làm cho mình.
Có tất cả? Đồng Miên Miên chao đảo muốn ngã ra đất, cuối cùng lại được Hoắc Từ Minh đỡ lấy, anh ta bây giờ là vậy, ngay cả đụng chạm thân thể mạnh một chút thôi cũng lo con anh ta không còn, anh ta còn trẻ, ba mươi tuổi thôi còn sợ rằng sau này tuyệt tông tuyệt giống ư.
Đồng Miên Miên cả đời này nhất quyết không muốn sinh con cho người khác để trục lợi.
“Anh vì đứa bé mà có thể ly hôn với Thẩm Vũ, người cùng anh sinh sống bao nhiêu năm.
Đợi khi đứa bé sinh ra tôi khác nào là đố phế vật!” Đồng Miên Miên đưa tay đánh đập vào lồng ngực Hoắc Từ Minh một cách yếu ớt.
Hoắc Từ Minh nhìn Đồng Miên Miên bằng ánh mắt không tán đồng, anh đưa tay lên lau nước mắt cho Đồng Miên Miên, giọng nói có chút tức giận.
“Em có quyền đến thăm con, thậm chí nếu muốn chúng ta cùng nhau nuôi con.”
Hai từ chúng ta từ miệng Hoắc Từ Minh thốt ra khiến Đồng Miên Miên khinh rẻ.
“Tôi hỏi anh, chúng ta là cái gì?”
Nhận được câu hỏi từ Đồng Miên Miên, Hoắc Từ Minh không biết nên trả lời thế nào chỉ có thể tránh đi ánh mắt ghét bỏ của cô, nhưng thái độ của anh tuyệt nhiên không có dấu hiệu rút lui để Đồng Miên Miên cô rời khỏi anh.
“Hừ, trong mắt anh tôi là công cụ sinh đẻ, là thứ đồ chơi chọc ghẹo vui mắt tốt cho tâm trạng mà thôi.” Đồng Miên Miên nhếch khóe miệng xinh xắn, sau đó chốt hạ một câu.
“Anh còn không bằng Mặc Thưởng.”
Tròng mắt Hoắc Từ Minh bỗng thẫm lại, anh trừng mắt lên bóp chặt hai cánh tay Đồng Miên Miên.
“Tôi đặc biệt ghét ai đem rôi ra so sánh với người khác.”
“Ghét? Ghét rồi làm gì được tôi.” Đồng Miên Miên đáp trả.
“Em… Sao trước kia tôi không biết em lại cứng đầu như thế.” Hoắc Từ Minh vuốt vuốt mi tâm vẻ mệt mỏi, một suy nghĩ nảy lên trong đầu anh.
“Em muốn có một danh phận đúng nghĩa, vậy được, chúng ta kết hôn.”
Một cơn gió lạnh từ đâu tạt qua mặt Đồng Miên Miên khiến cô lạnh buốt, cô nhìn Hoắc Từ Minh, người vừa đưa ra lời đề nghị kết hôn rõ ràng.
Hoắc Từ Minh lại có thể dễ dàng muốn cùng cô kết hôn sao, chuyện này truyền ra ngoài thì đúng là tin tức động trời, Đồng Miên Miên cô rồi sẽ lên báo với biệt danh ‘trà xanh’ mất.
“Ha ha…ha ha ha!” Cô bật cười, không rõ tâm trạng ra sao.
“Tôi chống mắt nhìn anh dám bỏ Thẩm Vũ hay không.”
Trong lòng Đồng Miên Miên vẫn luôn không tin Hoắc Từ Minh lại dễ dàng từ bỏ vợ mình như vậy, Thẩm Vũ từng là bạn tốt của cô, nhưng giờ thì chính cô ấy cũng không còn cần đến cô nữa, lúc chưa xảy ra đại họa giữa cô và Hoắc Từ Minh thì anh ta và Thẩm Vũ mối quan hệ luôn tốt đẹp đến nỗi cô phải ngưỡng mộ.
Đồng Miên Miên cô chính là không tin sự ngưỡng mộ của mình là ảo giác, Hoắc Từ Minh không hề yêu Thẩm Vũ.
Mặc cho Đồng Miên Miên cười xong, trong lúc cô không chú ý Hoắc Từ Minh liền tiến đến bế lấy cô ngang ngực, ra khỏi phòng khám tư nhân ấy.
Trên chiếc xe của Hoắc Từ Minh, Đồng Miên Miên mơ màng nhìn khung cảnh ngày càng quen thuộc lướt qua bên ngoài.
Đây chằng phải là đường đến biệt thự của anh ta hay sao.
Cô nghi ngờ nhìn Hoắc Từ Minh đang tập trung lái xe, từ đầu đến cuối đều bày ra bộ mặt lạnh lùng khiến cô không dám lên tiếng.
“Chuẩn bị đến đâu rồi?”
Hoắc Từ Minh bỗng lên tiếng khiến Đồng Miên Miên giật mình quay lại, cứ tưởng anh nói chuyện với cô, hóa ra là nói chuyện điện thoại.
Vì điện thoại bật loa ngoài nên cô có thể nghe rõ tiếng trầm trầm của một người đàn ông.
“Hoắc tổng, đơn ly hôn đã chuẩn bị xong, tôi đã ở sẵn dưới nhà anh.
Luật sư cũng có mặt rồi ạ.”
Người nào đó trong xe mắt chữ A miệng chữ O không dám tin vào tai mình.
“Anh…anh làm thật?”
Hoắc Từ Minh không trả lời Đồng Miên Miên, coi cô như không khí, dường như anh thật sự tức giận rồi.
“Tôi…” Đồng Miên Miên lo lắng bấu tay lấy nhau, khi nãy là buột miệng, cô không nghĩ Hoắc Từ Minh sẽ làm thật như này…
“Nếu em ký bản hợp đồng, tôi sẽ dừng lại.” Hoắc Từ Minh nhìn đường rất tập trung, giọng nói mang hàm ý cảnh cáo.
Nếu cô ký hợp đồng, Hoắc Từ Minh sẽ không ly hôn Thẩm Vũ? Nếu cô ký hợp đồng, không khác gì cô tự dâng mình đến miệng hổ, làʍ ŧìиɦ nhân rồi sinh con cho anh ta.
Nếu Hoắc Từ Minh ly hôn Thẩm Vũ, anh ta sẽ kết hôn với cô, cho cô một mái ấm, cho con của cô một gia đình…
Dù sao chăng nữa, Đồng Miên Miên cô vẫn là người trọng tình trọng nghĩa, Thẩm Vũ không còn công nhận cô là bạn thì cô cũng không thể khiến cô ấy mất đi một mái ấm duy nhất là chồng cô ấy.
Cô buồn tủi cúi gằm mặt.
“Tôi ký.”
Đâu đó nửa mặt bên kia của Hoắc Từ Minh nhếch cao khóe miệng giảo hoạt, nửa mặt này lại không thể thu vào tầm mắt của Đồng Miên Miên ngây thơ.
“Giấy bút phía trước.
Em cứ tự nhiên.”
Đồng Miên Miên mở ngăn kéo phía trước chỗ ngồi của mình, chính là bản hợp đồng vừa nãy mà Hoắc Từ Minh đã cất vào, bên trong có bút và một con dấu.
Trầm lặng mất vài phút, lưỡng lự mất vài phút nữa, cuối cùng Đồng Miên Miên mới ký xong, cô đưa cho Hoắc Từ Minh.
“Của anh đây, giờ thì đưa tôi về.”
Hoắc Từ Minh nhanh nhẹn lấy bản hợp đồng từ tay Đồng Miên Miên cất đi, thế nhưng đoạn đường phía trước anh vẫn không quay lại.
“Hoắc Từ Minh, anh này là có ý gì!” Đồng Miên Miên ngạc nhiên nhìn căn biệt thự của Hoắc Từ Minh ngày một gần phía trước kia, giọng nói và hơi thở hỗn tạp.
Hoắc Từ Minh dừng xe trước nhà, ngoái đầu sang nhìn người phụ nữ nhút nhát bên cạnh.
“Chẳng phải tôi nói rồi sao, ly hôn.”
“Anh nuốt lời!” Đồng Miên Miên sực tỉnh táo, cô cao giọng.
Ký hợp đồng làʍ ŧìиɦ nhân của anh ta rồi, anh ta vẫn cứ ly hôn với Thẩm Vũ.
Như vậy cô chính là người thiệt thòi! Hoắc Từ Minh có thể thuận tiện ly hôn Thẩm Vũ mà không cần kết hôn với cô.
Người của Hoắc Từ Minh đứng từ cổng vào đến tận trong nhà rất đông, ai nấy đều nghiêm túc đứng im như tượng, Đồng Miên Miên bị Hoắc Từ Minh kéo tay vào tận trong nhà.
Bên trong phòng khách Thẩm Vũ tối sầm mặt ngồi đối diện vị luật sư giỏi nhất mà Hoắc Từ Minh đem về.
Thấy Hoắc Từ Minh, Thẩm Vũ đứng bật dậy.
“Anh, chuyện này là sao?” Thẩm Vũ sững lại khi thấy trong tay Hoắc Từ Minh là Đồng Miên Miên, người ‘bạn cũ’.
Hoắc Từ Minh ôm lấy Đồng Miên Miên trong lòng, cao ngạo nhìn Thẩm Vũ, giọng nói bất cần đến đáng sợ.
“Thẩm Vũ, ly hôn đi.”.