Thời tiết bây giờ mới đầu xuân, bầu trời ảm đạm mây và gió, cây cối xanh tốt, hoa cỏ cũng tươi đẹp khoe mình.
Thiên nhiên luôn đem lại cho ta những cảm xúc đặc biệt và mới lạ, gợi tới cho ta nhiều cảm giác hay ho.
Nhưng tại thành phố này, cảnh đẹp tâm trạng người lại không vui, đâu đó bãi biển cát vàng vốn cho là thơ mộng, bóng nam nhân cao ráo chậm rãi lang thang, tâm trí vô định hòa mình vào vị mặn của biển, gió thơm lên mái tóc đen nhánh của anh.
Bách Gia Yến dừng chân lại nơi cô và anh từng gặp nhau, đối diện với một vùng nước bao la bỗng thấy mình thật nhỏ bé.
Chân trời bỗng hiện lên hình ảnh một Đồng Miên Miên tươi tắn đang mỉm cười với anh, những sợi tóc dài mềm mại của cô khẽ bay, cô mặc chiếc váy nở rộ những bông hướng dương đầy sức sống.
Bách Gia Yến đưa tay với lấy, ánh mắt anh như sáng bừng lên.
Chưa kịp bắt lấy thì Đồng Miên Miên đã biến mất, biến mất ngay trước khi anh gọi tên cô, Miên Miên.
Anh đã trở lại rồi, trở lại sau hàng tháng mà đối với anh như hàng năm.
Cô bây giờ thế nào… Anh không biết.
Trong đáy mắt anh cơ hồ tạo nên một ảo ảnh, là Đồng Miên Miên mà anh luôn nhớ nhung, lướt xuống thấy bụng cô thật quá to rồi, giống như sắp sinh vậy.
Bách Gia Yến lấy lại tỉnh táo rồi mở mắt ra lần nữa.
Kia không phải ảo giác của anh, đó chắc chắn là Đồng Miên Miên, cô đang dạo bước trên biển với một người con gái cao đẹp, mái tóc vàng óng.
“Miên Miên… Miên Miên!” Bách Gia Yến cao giọng, anh chạy đến như sắp gặp gỡ được một món đồ quý báu.
Đồng Miên Miên từ xa đang hàn huyên với Hoắc Tiểu Ngọc, nghe thấy âm giọng vừa có chút quen, vừa có chút lạ đó liền nhìn về phía trước.
Bách Gia Yến tươi cười đến bên cô, anh không còn dáng vẻ phiêu lưu phóng khoáng như trước, thật trưởng thành.
“B…Bách Gia Yến?” Cô thốt ra.
Thuận tai thuận mắt, Hoắc Tiểu Ngọc liền phát hiện ra người đó hẳn là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, Bách Gia Yến mà cô đã nghe qua đôi lần.
Tại sao hai người này lại quen biết nhau, tại sao?
Đứng trước mặt Đồng Miên Miên, mắt Bách Gia Yến đỏ ngầu, anh nắm lấy hai tay cô, nhìn cô.
“Em khỏe không? Cuối cùng tôi cũng gặp được e, ngay tại nơi này.”
Đồng Miên Miên lâu ngày gặp lại người bạn cũ mà cô quý trọng, cô cũng cười.
“Tôi khỏe lắm, thời gian qua anh đã đi đâu thế?”
Bách Gia Yến dần giãn chân mày thất vọng, rõ ràng Đồng Miên Miên không quan tâm tới anh, câu hỏi này dường như là hỏi cho có lệ.
Nếu quan tâm thì sao cô ấy không biết Hoắc Từ Minh là bày mưu đem anh đi khỏi cô chứ.
“Anh làm gì thế, buông tay chị ấy ra!” Hoắc Tiểu Ngọc nhíu mày dùng tay mình gỡ tay Bách Gia Yến ngay tức khắc, đứng chắn Đồng Miên Miên khỏi người đàn ông đối diện.
Bách Gia Yến chưa nghĩ xong vấn đề này đã phải nghĩ tới vấn đề khác, anh ngỡ ngàng.
“Chị?” Anh nhìn ra phía sau người con gái tóc vàng trước mặt, hỏi Đồng Miên Miên.
“Em có em gái?”
Đồng Miên Miên thoáng ngây người cứng họng…
Chẳng phải bọn họ là anh em ư, vậy mà lại không nhận ra nhau.
“Bách Gia Yến, đây là… Hoắc Tiểu Ngọc, em gái của Từ Minh, cũng như em gái anh.” Đồng Miên Miên không dám đối mắt với Bách Gia Yến, cô nhìn đi hướng khác.
Sau khi Bách Gia Yến biến mất, Hoắc Từ Minh đã kể cho cô nghe về tất cả mọi chuyện, bao gồm cả mối quan hệ không mấy tốt đẹp với mẹ con Bách Gia Yến.
Đồng Miên Miên cũng không ngờ bọn họ tuy là anh em cùng cha khác mẹ nhưng chưa một lần nhận nhau là người nhà.
Kể từ lúc Bách Gia Yến rời khỏi đây đến nay cũng được cho là gần nửa năm, cô và anh hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Có đôi khi nhớ tới anh nhưng cũng chỉ là thoáng qua, điện thoại của cô đã bị Hoắc Từ Minh đổi thành một cái khác, cô không nhớ số liên lạc của Bách Gia Yến liền phó mặc duyên trời, gặp lại hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hơn nữa Đồng Miên Miên chính trực, biết giữ khoảng cách, đặc biệt là nên giữ khoảng cách với Bách Gia Yến, anh và Hoắc Từ Minh là anh em, cô không thể…
Bách Gia Yến nhìn Hoắc Tiểu Ngọc một lượt, cười nhạt.
“Là cô à, tôi không nhận ra.”
Hoắc Tiểu Ngọc vẻ không quan tâm Bách Gia Yến, coi lời nói của người đàn ông này là gió thổi qua tai.
Cô chỉ không ngờ chị dâu và Bách Gia Yến có liên quan với nhau, một lúc quen hai người đàn ông chung huyết thống… Cũng có duyên quá rồi?
Sau khi thuyết phục Hoắc Tiểu Ngọc ra về trước, bản thân Đồng Miên Miên đã ngồi lại hội họp bàn chuyện xưa với Bách Gia Yến.
Hai người vẫn nói nói cười cười như không có gì xảy ra.
“Em… sắp sinh chưa?” Bách Gia Yến bỗng chuyển đề tài.
Đồng Miên Miên mềm mại âu yếm bụng mình.
“Một tháng nữa.”
Bách Gia Yến nuốt một ngụm nước bọt, rồi cười cho qua.
“Không sao, tôi có thể nuôi hai mẹ con em.”
Đồng Miên Miên khựng lại.
Cô buồn rầu nhấc mi nhìn người đàn ông trực diện.
“Bách Gia Yến, tôi yêu anh ấy.”
“Em sẽ không có danh phận.” Bách Gia Yến tối sầm mặt, thái độ hoàn toàn thay đổi.
Cô đã từng nghĩ đến chuyện này rồi, xong không ngừng an ủi bản thân đó chỉ là trường hợp xấu nhất.
Đồng Miên cười dịu dàng.
“Tôi tin ông trời không đối xử tệ với mình như vậy.”
Bất giác Bách Gia Yến vươn tay tới, giữ chặt hai tay Đồng Miên Miên, anh run run chất giọng, nhìn cô xót xa.
“Miên Miên, bao lâu cũng được, tôi đều có thể chờ đợi em.”
“… Xin lỗi, đừng vì tôi, tôi không xứng đáng.” Đồng Miên Miên rụt tay lại, cô quay mặt đi vô tình.
Bỗng một sức ép từ đâu di chuyển đầu của cô thật nhanh, tay Bách Gia Yến kiểm soát đầu cô và eo lưng cô, cưỡng đoạt đôi môi hồng hào của cô, đem lấy cô hôn như muốn nghiền xé để thỏa mãn nỗi lòng.
Đồng Miên Miên đỏ hoa mắt, cơn phẫn nộ đạt tột đỉnh, cô liên tục đẩy Bách Gia Yến ra khỏi mình, tát anh một cái thật mạnh khiến anh có chút cứng đờ lặng im.
Cô nhìn tay mình, rồi nhìn má trái ửng đỏ của Bách Gia Yến.
Người bắt đầu run rẩy.
“Là anh ép tôi! Bách Gia Yến, trước nay tôi chỉ coi anh là bạn, mãi mãi là bạn tốt, không thể gắn bó!” Cô đứng dậy hùng hồn tuyên bố.
Bách Gia Yến đứng dậy, gằn giọng với cô.
“Nếu tôi đến trước Hoắc Từ Minh một bước, em sẽ chọn tôi, đúng không?”
“Không!” Đồng Miên Miên rưng nước mắt.
“Mãi không!” Cô quay đi thật nhanh, rời khỏi quán coffe ưu sầu ấy.
Trong quán chỉ còn lại bóng dáng người đàn ông mang khuôn mặt tuyệt vọng, anh chảy nước mắt… Anh nhìn cô xa rời mình với sự ghét bỏ.
Trước căn nhà nhỏ mà Hoắc Từ Minh và Hoắc Tiểu Ngọc đang ở.
Một chiếc xe thân dài sang trọng dừng lại, một đàn người bước ra mở cửa.
Thân mình bao phủ kim quang đặt chân xuống nơi chứa mùi của biển cả.
Lưu Ly hạ kính râm khỏi mắt, liếc nhìn căn nhà bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Trực tiếp tiến tới nhấn chuông cửa.
Trong nhà Hoắc Tiểu Ngọc vẫn đang ngồi xem tv đợi chờ Đồng Miên Miên về, nghe thấy tiếng chuông liên tranh công với người giúp việc mà đi đến mở cửa.
Nụ cười trên môi đỏ rất nhanh thoắt biến, cô lạnh người trước mẹ mình, Lưu Ly!
“M…mẹ?”
Ngồi trong phòng khách, Lưu Ly đảo mắt qua căn nhà không bằng một góc nhỏ của lâu đài bên Anh Quốc, có chút khinh bỉ.
Thi thoảng bà lại nhìn con gái, Hoắc Tiểu Ngọc biết mình sai nên không dám mở lời.
Ông trời đúng là biết trêu đùa tình cảm và hoàn cảnh con người.
Cửa nhà chính lại được mở ra một lần nữa.
Đồng Miên Miên mặc váy bầu tối màu đi vào, mồ hôi hai bên mai tóc vẫn chưa hết, nét mặt còn bối rối vô cùng.
“Chị…”
Đặt chân đến phòng khách nghe thấy tiếng của Hoắc Tiểu Ngọc, Đồng Miên Miên ngẩng đầu, bỗng có một tầng khí lạnh bao phủ xung quanh, người phụ nữ trung niên lạ mặt kia dường như đang muốn buộc tội cô, ánh mắt bà cay nghiệt.
“Cô là Đồng Miên Miên?”.