Đồng Miên Miên chứng kiến Hoắc Tiểu Ngọc ngoan ngoãn, khép nép trước người phụ nữ kia.
Hơn nữa khi bọn họ gần nhau cô không tự chủ được mà đem khí chất cùng nhan sắc ra so sánh.
Hoắc Tiểu Ngọc tám chín phần giống bà ấy, đôi mắt, đôi môi,…
Cô siết chặt vạt váy không biết phải làm thế nào.
Xem ra mẹ của Hoắc Từ Minh chính là bà ấy, cuối cùng bà ấy đã tìm tới rồi…
Cô chậm rãi đi tới trước mặt bà, dù bước chân có nặng nề nhưng rất lịch sự, hơi cúi người chào mẹ của Hoắc Từ Minh một cái.
“Cháu là Đồng Miên Miên, rất vui được gặp bác.”
“Hừ, vui vẻ vậy cơ à.”
Đồng Miên Miên cắn răng nghe những lời châm chọc của Lưu Ly, có bà ở đây dù vừa đi một đoạn đường dài mệt mỏi cô cũng không dám ngồi xuống ghế khi chưa được cho phép.
Có nghe qua Hoắc Từ Minh và Hoắc Tiểu Ngọc nói về Lưu Ly, xong khi tận mắt nhìn thấy bà, Đồng Miên Miên mới thấy quả là nghe danh không bằng tận mắt chứng kiến.
Bà là người phụ nữ trẻ đẹp hơn người, dù đã bước sang tuổi xế chiều nhưng nước da vẫn mềm mại không hề nhăn nheo, mái tóc một đốm râm cũng không có, nếu nói bà ấy là chị gái của Hoắc Tiểu Ngọc cũng rất có khả năng người ta tin không e rè.
“Cô giả bộ ngoan ngoãn làm cái gì, con trai tôi cũng đâu có ở đây.
Ngẩng mặt lên đi.” Lưu phu nhân hạ giọng, bà ngồi vắt chéo chân, hai tay đặt trên đầu gối.
Đồng Miên Miên nuốt một ngụm nước bọt đắng ngắt, cô ngẩng đầu nhìn bà, rất nhanh lại nhìn xuống đất.
Bá khí từ bà tỏa ra khiến cô thở cũng không dám mạnh, đôi chân đứng không nãy giờ cũng mỏi nhừ.
“Mẹ, chị ấy đang mang thai mà.” Hoắc Tiểu Ngọc không nỡ nhìn Đồng Miên Miên chịu khổ, dù có sợ mẹ tức giận nhưng cũng phải nói đỡ một câu, bằng không trong lòng sẽ cảm thấy có lỗi.
Bà liếc xéo mắt nhìn con gái như cảnh cáo, Hoắc Tiểu Ngọc im bặt đứng hình không dám cựa quậy.
“Tiểu Ngọc, mẹ là dặn dò con đến kiểm tra Từ Minh, xem rốt cuộc lời đồn đúng sai ra sao, con lại bắt tay nối giáo cho giặc, một câu chị hai câu em với cô ta.
Con muốn tạo phản đúng không!”
Đồng Miên Miên hơi đưa tay ra giữa không trung muốn bênh vực Hoắc Tiểu Ngọc, sợ bà ấy vì ghét cô mà lôi con bé ra rày la thì không hay cho lắm.
Nhưng chưa kịp mở miệng cô đã thấy Hoắc Tiểu Ngọc dùng tay ra hiệu im lặng, đừng chọc giận Lưu phu nhân thêm.
Cô vì ngoan ngoãn và biết phép tắc nên nghe theo.
Lưu phu nhân dù sao cũng xuất thân từ gia đình mẫu mực lại danh giá, nếu nghe thấy cô nói leo… e rằng chỉ ghét cô thêm mà thôi.
Lưu Ly vài phần sợ mất hình tượng tốt đẹp nên cũng không quá lời với Hoắc Tiểu Ngọc, bà lại di chuyển tầm nhìn sang người phụ nữ mang thai đối diện, bà chăm chăm cái bụng bầu của Đồng Miên Miên.
“Cái thai ở tháng thứ mấy?”
Đồng Miên Miên giật mình, không nghĩ Lưu phu nhân sẽ quan tâm đến vấn đề này, lồng ngực cô đập thình thịch.
“Dạ đã ở tháng thứ tám hơn hai tuần…”
Lưu Ly nhíu mày quay mặt đi nơi khác nóng giận.
“Xem ra không thể bỏ nó.”
Bỏ? Đồng Miên Miên mở to cặp mắt không dám tin vào tai mình, sau đó lại buồn buồn im lặng trầm tư.
Bà không thích cô, càng không thích những người thấp hèn, không muốn cô mang thai con của Hoắc Từ Minh cũng là điều bình thường, có gì mà cô phải ngạc nhiên chứ, chẳng phải đã chuẩn bị tinh thần xong hết rồi sao.
“Nói đi, cô cần bao nhiêu tiền để rời xa con trai tôi?”
Đồng Miên Miên đã được nghe những lời này rất nhiều trên phim ảnh, không ngờ có một ngày nó lại áp dụng lên chính cô.
“Thưa bác, cháu chỉ cần bên cạnh anh ấy, xin bác hãy cho cháu cơ hội, cháu…” Cô ngẩng đầu, lời nói chưa hết đã bị Lưu Ly cắt ngang.
“Vọng tưởng! Cô nghĩ cô là ai chứ?” Bà đập bàn phẫn nộ khiến cả Hoắc Tiểu Ngọc gần đó và Đồng Miên Miên giật mình.
“Sau khi đứa bé được sinh ra, Hoắc gia sẽ có trách nhiệm nuôi nấng nó, cô đừng hòng đạt được những gì mình muốn.”
Cô tái mét mặt mày không còn giọt máu, nước mắt dần dâng lên nhưng không dám chớp mắt, cô vẫn cố tỏ ra mình mạnh mẽ.
“Bác gái, nó là con của cháu, cháu sẽ không đưa cho bất kì ai.”
“Cô…” Lưu Ly trợn trừng mắt chỉ tay vào Đồng Miên Miên, ngay sau đó một tay vỗ vỗ ngực mình như vuốt trôi cục giận xuống.
“Mẹ, mẹ ổn không, nước đây!” Hoắc Tiểu Ngọc vội bưng ly nước đưa đến miệng Lưu phu nhân.
Uống xong một ngụm nước, Lưu Ly đặt mạnh xuống bàn gây ra một tiếng động lớn.
“Cô rốt cuộc ăn phải thứ gì mà lì như vậy.
Nghe đây, một là cầm tiền và rời xa Hoắc Từ Minh, hai là đến cả tiền cô cũng không có, vẫn phải rời xa nó.”
Đồng Miên Miên đứng im tại chỗ, dù bên trong nhà mát mẻ xong mồ hôi trên trán cô vẫn túa ra, hơi thở càng nặng nề.
“Cháu đã quyết định ở bên anh ấy, bác gái dù có ngăn cản cháu cũng không bằng lòng.”
“Ngang ngược!”
Ba người đối mặt nhau gần một tiếng đồng hồ, phu nhân muốn cô rời xa con trai, cô lại kiên quyết không rời.
Thấy tình hình không ổn, Hoắc Tiểu Ngọc đã lén lút nhắn tin cho Hoắc Từ Minh, nói anh mau về giải quyết sự việc, bằng không Đồng Miên Miên sẽ chịu không nổi.
Đến khi Hoắc Từ Minh về đến nhà, chứng kiến hình ảnh hai người ngồi một người đứng liền tối sầm mặt mày, muốn tới bênh vực Đồng Miên Miên ngay lập tức.
Lưu Ly và Hoắc Tiểu Ngọc đều là nhìn thấy Hoắc Từ Minh rồi, còn chưa kịp mở lời.
Chưa đến ba giây, Đồng Miên Miên bỗng chao đảo, đôi mắt mơ hồ, mồ hôi đã ướt thấm da thịt, cô ngã xuống sàn nhà trước sự chứng kiến của mọi người.
“Miên Miên!” Hoắc Từ Minh mở to mắt, anh gầm rít lên như một mãnh thú lao tới đỡ lấy nửa thân trên của cô dậy, liên tục gọi tên cô.
Thấy vậy Hoắc Tiểu Ngọc cũng nhanh chóng đi tới phụ giúp Hoắc Từ Minh, còn bản thân Lưu phu nhân vẫn ngồi nhàn nhã trên ghế liếc mắt khinh bỉ.
“Cô ta muốn giả bộ yếu đuối cho ai xem chứ.”
Nghe thấy từng âm thanh lạnh lẽo đó của mẹ mình, Hoắc Từ Minh ngẩng đầu, nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương tủy, một ánh mắt chính Lưu Ly chưa được nhìn thấy bao giờ.
Hai người đối mắt nhau không ai nói lời nào cho đến khi Hoắc Tiểu Ngọc hét lên.
“M…máu.
Anh Từ Minh, chị ấy chảy máu, rất nhiều máu!”
Như tiếng sét đánh ngang tai cả Lưu phu nhân và Hoắc Từ Minh, cả hai nhìn xuống chân Đồng Miên Miên, nơi máu đỏ lênh láng chảy xuống sàn, thân dưới váy của cô đã đẫm một màu đỏ thẫm.
Hoắc Từ Minh giây phút này mắt đỏ ngầu, mạch máu li ti nổi lên khắp nơi, gân tay cũng lộ rõ gào thét thống khổ.
“Người đâu, mau đưa cô ấy đến bệnh viện, các người mau đến đây, mau đến đây!”
Lưu phu nhân cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ đến nước này, bà gượng đứng dậy run run đi tới xem.
“M…mẹ không biết chuyện gì cả, Từ Minh, con phải tin mẹ.”
Thân mình Hoắc Từ Minh dính máu, anh ôm Đồng Miên Miên dậy, gằn giọng.
“Cô ấy và đứa bé xảy ra mệnh hệ gì, con tuyệt đối không tha thứ cho mẹ.”
Chết chân nhìn mọi người đưa Đồng Miên Miên ra khỏi nhà, Lưu phu nhân sững sờ nhìn vũng máu bên dưới, tâm thần có chút hoảng loạn lùi chân che mắt đi.
“Con sao lại đối xử với mẹ như vậy, mẹ nói là không biết rồi mà, tại sao không tin mẹ.”.