“Hoắc Từ Minh, anh rảnh rỗi quá đáng rồi.
Thả tôi ra, tôi muốn xuống xe.” Đồng Miên Miên đập cửa xe liên tục, vừa đập vừa cao giọng, cô nhìn sang cáu kỉnh với người đàn ông từ đầu đến cuối chỉ mang một sắc thái kia.
Trong lòng trào lên sự ấm ức.
Hoắc Từ Minh khởi động xe, thấy người bên cạnh chưa im miệng liền thấy khó chịu.
“Đêm hôm lang thang ngoài đường, cô muốn làm mồi nhắm cho mấy tên vừa rồi sao?”
“Không phải việc của anh!” Đồng Miên Miên biện hộ.
Hoắc Từ Minh không cãi tay đôi với cô nữa, mặc kệ cô tự quát tháo một mình đến chán thì thôi.
“Nói xong chưa?”
Chợt nhận ra từ nãy đến giờ làm trò hề cho Hoắc Từ Minh xem, Đồng Miên Miên tức giận không nói lên lời, cô hất mặt quay đi không hé răng.
“Cài dây an toàn.” Hoắc Từ Minh nhắc nhở.
Thái độ của Đồng Miên Miên chính là: Không thích cài!
Hoắc Từ Minh nhếch miệng cười gian.
“Cô thật là khác.
Lúc trước cùng với Mặc Thưởng, tôi thấy cô ngoan hiền, nói gì cũng nghe.”
Đồng Miên Miên trĩu lòng nhìn bóng đen bên ngoài.
“Anh biết anh và Mặc Thưởng khác nhau ở điểm nào không?”
“Điểm nào?”
“Mặc Thưởng là Mặc Thưởng, anh là Hoắc Từ Minh, vĩnh viễn không phải Mặc Thưởng.”
Hiểu ý của Đồng Miên Miên, Hoắc Từ Minh không nhắc đến Mặc Thưởng nữa, nhưng vẫn chú ý sự an toàn nên nhân lúc Đồng Miên Miên không để ý anh vươn người mình qua cô, hai người áp mặt nhau trong gang tấc, anh thắt dây an toàn cho Đồng Miên Miên xong rồi vẫn cảm thấy cô đang ngớ ngẩn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Hoắc Từ Minh, anh là tên xấu xa.” Đồng Miên Miên nóng mặt.
Anh đạp ga đi xe thẳng về phía trước, mày hơi nhếch.
“Thế à?”
“Uổng công Thẩm Vũ luôn tự hào về anh.”
“Vậy cô đem cô ấy về nuôi.”
“Anh…” Đồng Miên Miên lập tức á khẩu, tên gian thương này chắc chắn sống hai mặt, trước mặt cô là người khác, đối với Thẩm Vũ lại khác hoàn toàn.
Hoắc Từ Minh hạ giọng.
“Cả Mặc Thưởng và cô đều thích Tiểu Vũ.”
“Mặc Thưởng…?”
Hoắc Từ Minh hơi liếc mắt sang xong quay về vị trí ban đầu, anh ừ một cái.
Cô biết, Mặc Thưởng rất thích Thẩm Vũ.
Anh ta đã nhiều lần muốn cô học tập cô ấy, học gập cách nũng nịu, học tập cách chiều chồng, học tập tính cách trẻ con của cô ấy, bắt chước cách cô ấy tinh nghịch và hài hước.
Chỉ có điều Thẩm Vũ và cô là hai người khác nhau, mỗi người đều có một cuộc sống riêng, và cô không muốn biến mình thành bản sao của ai.
Bên trong xe cách âm rất tốt, Đồng Miên Miên không nghe thấy bất kì âm thanh nào từ bên ngoài lọt vào, phải chăng chỉ còn vọng lại khe khẽ tiếng hô hấp của Hoắc Từ Minh, từ tốn, chậm rãi, bình tĩnh.
Trái ngược hẳn với cô.
“Anh và cô ấy đã làm lành chưa?” Đồng Miên Miên đã định hỏi câu này từ lúc nãy mà hoàn cảnh chưa cho phép, cô nhẹ giọng, điệu bộ vẫn còn chút hối hận.
Hoắc Từ Minh tập trung lái xe, mắt hơi nhìn lên gương chiếu hậu, thấy biểu cảm không mấy hữu hảo của Đồng Miên Miên liền có ý định chọc ghẹo.
“Chắc cũng sắp ly hôn rồi.”
“Cái gì? Không thể được.” Đồng Miên Miên như bị tóm bất ngờ vào đuôi, cả người xù lông lên.
Làm thế nào Hoắc Từ Minh và Thẩm Vũ có thể ly hôn chứ, bọn họ suốt ngày chàng thiếp mặn nồng không giống như cô và Mặc Thưởng, tình cảm rất tốt đẹp.
“Cô và Mặc Thưởng có thể, tôi và Tiểu Vũ có gì là không thể.”
“Khác chứ.
Tôi và Mặc Thưởng vốn dĩ là gượng ép nhau quá lâu rồi.” Đồng Miên Miên cao giọng, bất chợt im lặng, cô có vẻ hơi nhiều lời.
Nghe Đồng Miên Miên nói Hoắc Từ Minh cũng không thấy bất ngờ cho lắm.
Mặc Thưởng là bạn của anh, thái độ của Mặc Thưởng vừa nhìn là biết còn tình cảm với Đồng Miên Miên hay không, huống hồ trước mặt anh lại luôn khen ngợi Thẩm Vũ.
Không muốn nhìn bộ mặt khó chịu kia của Đồng Miên Miên nữa, Hoắc Từ Minh nói.
“Cô ấy về nhà ngoại từ hôm đó, không trở về, không liên lạc, tôi rất không hài lòng.”
Không hài lòng sao? Đồng Miên Miên muốn gào lên với anh ta.
Anh ta có còn là ông chồng tốt không chứ, vợ mình bỏ đi cũng không thèm tìm về, có ngày mất vợ cũng nên.
Thẩm Vũ vậy mà lần này lại bỏ về nhà ngoại lâu như thế, Đồng Miên Miên trước giờ chứng kiến đôi vợ chồng này cãi vã rất nhiều nhưng cô chưa từng nghĩ bọn họ có ngày ly hôn.
Hoắc Từ Minh nhất định thấy tâm trạng cô chưa đủ tệ nên muốn đổ mắm đổ muối vào.
Đồng Miên Miên đang định hỏi gì đó, bỗng phát hiện ra Hoắc Từ Minh vừa từ mình quay đi, cô có chút khó hiểu.
Hoắc Từ Minh nâng hạ yết hầu một cái.
Đã qua mấy ngày trời, cổ của Đồng Miên Miên vẫn còn dấu hôn mờ mờ của anh vương lại.
Không hiểu sao lại thấy thuận mắt, không đáng ghét chút nào.
Không lẽ Hoắc Từ Minh anh lại có ngày phản bội vợ!?
Xe chạy được một đoạn đường, Đồng Miên Miên nhìn hai bên đường mà lo lắng.
“Anh đưa tôi đi đâu?”
“Khách sạn.”
Cô tá hỏa đứng bật dậy ngay trong xe, đầu cộp mạnh vào nóc xe ô tô, tiếng rên cũng từ đó mà thoát ra.
Đau chết cô rồi!
“Hoắc Từ Minh, anh đừng nói nhăng nói cuội.
Tôi không phải loại người đó.” Tuy miệng lưỡi sắc bén, Đồng Miên Miên siết chặt vạt áo đến nỗi lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Ai bảo cô nhát gan cơ chứ.
Anh cười khinh thường châm biếm cô.
“Yên tâm, nhìn cô tôi không có hứng.”
Đối với Đồng Miên Miên mà nói không biết nên vui hay buồn vì câu nói này, chỉ là sao mà khó nghe vậy chứ.
Hoắc Từ Minh này đúng là không nói được lời gì hoa mỹ.
“Không có hứng, vậy sao đưa tôi đến khách sạn.
Buôn bán người trái phép ư?”
Hoắc Từ Minh rẽ vào hầm để xe của một khách sạn năm sao, đèn nê-ông bên ngoài lấp lánh đủ màu rất bắt mắt, vừa nhìn đã biết giá thuê phòng ở đây không hề rẻ, cô làm sao trả đủ chứ.
Trả? Chết tiệt!
Đồng Miên Miên hoang mang kiểm tra túi quần lẫn túi áo, cả người không mang đồng tiền nào, vali cũng không cầm theo, tiền đều bị bọn cướp lấy đi mất rồi.
“Hoắc Từ Minh, tôi không có tiền ở nơi sang trọng như thế.
Tôi…”
Chưa kịp nói hết cô đã thấy Hoắc Từ Minh phanh xe lại, không chuẩn bị trước người cô hơi hướng về phía trước.
Anh nhanh tay đưa đến trước mặt Đồng Miên Miên, tay đặt trước trán cô, tránh trường hợp Đồng Miên Miên đập đầu về phía trước.
Sau khi thu tay về Hoắc Từ Minh mới nói.
“Tôi trả tiền giúp cô.
Cứ ở đây.”
Nghĩ đi nghĩ lại thì giá thuê ở đây là quá đắt.
Kể cả khi Đồng Miên Miên tìm được việc làm thì cô cũng không thể trả đủ cho Hoắc Từ Minh.
Muốn từ chối lần nữa với anh ta, Đồng Miên Miên lại thấy anh ta xuống xe từ khi nào.
“Tôi không cần anh bế!” Đồng Miên Miên hét lên, tay đấm bùm bụp vào lưng Hoắc Từ Minh.
Anh ta có cần thiết phải bế cô một cách thô thiển thế không!
“Chân cô đau, đi sao nổi.”
Một câu trả lời của Hoắc Từ Minh khiến Đồng Miên Miên yên tĩnh lại hẳn.
Cô nghi ngờ nhìn Hoắc Từ Minh từ phía sau.
Anh biết cô bị đau chân… Anh theo dõi cô ư?
Sau khi thuê một căn phòng hạng sang, Hoắc Từ Minh còn gọi bác sĩ đến tận nơi giúp Đồng Miên Miên xử lý chân bị trẹo, đợi khi bác sĩ đi rồi Hoắc Từ Minh cũng chuẩn bị đi.
“Đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây chỉ vì sĩ diện.
Tôi không tiếc mấy đồng tiền lẻ này đâu.” Hoắc Từ Minh tay đút túi quần, ngạo nghễ nhìn Đồng Miên Miên ngồi trên ghế.
Đồng Miên Miên càng nhìn càng thấy Hoắc Từ Minh đáng ghét, trong mắt cô lời này chính là khoe tiền!
“Muộn rồi, ngủ đi.”
“Biết rồi.
Á, Hoắc Từ Minh, anh lại định làm gì!” Đồng Miên Miên kinh ngạc nhắm hai mắt, Hoắc Từ Minh lại bất ngờ bế ngang cô trước ngực đi đến chiếc giường lớn.
Giúp Đồng Miên Miên nằm xuống, Hoắc Từ Minh mới yên tâm đi đến tắt công tắc đèn.
“Tôi đi đây.”
Căn phòng trở nên yên ắng, Đồng Miên Miên gượng ngồi dậy dựa vào thành giường.
Cô và Hoắc Từ Minh…rốt cuộc là cái hoàn cảnh gì thế này..