Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 40
Edit: Nguyệt Phong
☪☪☪
Khi Nam Nhiễm trầm tư thì Bạc Phong ra tiếng:
- Cô ta đi vào thế nào?
Nam Nhiễm nhai kẹo cao su, một tay chống cằm:
- Cô ta tự nguyện đi vào.
- Tôi biết.
Căn cứ camera biểu hiện thì Nam Đồng tự mình đi vào trong phòng tối.
Chủ động đưa chiếc chìa khóa rỉ sắt kia vào trong tay Nam Nhiễm.
Lúc này mới làm hắn nổi lên tò mò.
Nam Nhiễm nhai kẹo cao su trong miệng:
- Nói với cô ta là muốn làm bạn đời của anh thì phải ở bên trong, chờ anh tới tìm.
Cô nói xong, nhỏ Nam Đồng đó cũng không biết vui vẻ cái gì mà mặt mày đỏ bừng thẹn thùng đi vào trong phòng tối.
Vốn cho rằng phải phiền toái một ít, có lẽ đánh hôn mê mới có thể nhốt vào, ai ngờ đơn giản như vậy là xong.
Bạc Phong nghe xong, nghiêng đầu nhìn Nam Nhiễm.
- Thủ đoạn không tồi.
Nam Nhiễm cười không chút để ý, môi đỏ cong lên:
- Cho nên anh không định có bạn đời nữa hả?
Cô vừa nói vừa duỗi tay chạm vào cánh tay Bạc Phong.
Còn chưa có đụng tới đã bị người ấn xuống.
Gương mặt Bạc Phong không biểu cảm:
- Cho nên em không định giam anh lại?
Nụ cười trên mặt Nam Nhiễm cứng đờ, cau mày.
Chậc, thật phiền toái.
Vừa muốn bạn đời, lại kén cá chọn canh.
Còn lấy chuyện giam lồng sắt uy hiếp cô.
Thật cho rằng cô thiếu một viên dạ minh châu như hắn à!
Thật sự…
Xác thật khan hiếm.
Tiểu Hắc Long hít sâu một hơi.
Nó rất chắc chắn viên dạ minh châu này có ý đồ với ký chủ.
Tiểu Hắc Long sinh ra nghi hoặc sâu sắc.
Đôi mắt dạ minh châu này không mù chứ?
Sao lại nhìn trúng ký chủ thế??
Tất nhiên ký chủ rất đẹp.
Chỉ là phong cách làm việc khá thô bạo.
Chỉ là tính cách khá vô tình chút.
Chỉ là ăn nhiều chút.
Chỉ là không có điểm giới hạn.
Chỉ là hung tàn chút.
Nghĩ nghĩ, Tiểu Hắc Long a một tiếng liền khóc.
Vì sao nó sẽ có ký chủ như vậy chứ?
Vì cái gì??
Bạc Phong thấy bộ dáng Nam Nhiễm không kiên nhẫn ngại phiền toái liền biết cô không hề phân chia cô đến hàng ngũ bạn đời của hắn.
Muốn hắn hôn, muốn hắn ôm, muốn hắn làm lạnh ổ chăn.
Nhưng không cần hắn chịu trách nhiệm.
Lông mi Bạc Phong buông xuống, ngón tay chà xát tay vịn.
Khuôn mặt vạn năm đóng băng nhìn không ra bất kỳ dao động cảm xúc gì.
Bạc Phong cũng cảm thấy mình kỳ quái.
Sao cứ muốn cô nhỉ?
Một cô gái lần đầu tiên gặp mặt liền gõ hôn mê hắn định khiêng đi.
Mỗi lần cô vừa nhìn thấy hắn thì cặp mắt kia đều sáng lên.
Nhìn hắn như nhìn bảo bối.
Phảng phất treo hắn lên giá.
Trước nay hắn chưa từng gặp qua người như vậy.
Vừa xuất hiện liền hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Ngay cả khi cô ngồi một chỗ gặm bánh bao, hắn cũng sẽ không tự chủ nhìn thật lâu.
Chờ đến khi phản ứng lại thì đã làm với cô rất nhiều chuyện hắn không có khả năng làm.
Đều đã chạy tới bước này.
Lại buông tay cũng không phải là tác phong của hắn.
Không phải muốn nuôi nhốt hắn sao?
Có thể.
Nhưng bên trong lồng sắt kia phải có cô nữa.
Lại một lần trở lại trường học.
Nam Nhiễm suy nghĩ một đường cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Vào lớp tiếp tục đi học.
Lúc này đã là buổi chiều.
Chỉ là Nam Nhiễm vừa vào lớp đã bị bạn học cả lớp nhìn chăm chú.
Lúc này đúng lúc là thời gian ra chơi giữa giờ.
Các bạn học vừa xem diễn đàn của trường vừa ngẩng đầu nhìn Nam Nhiễm nhỏ giọng bàn tán:
- Má ơi, Nam Nhiễm thật sự quen với đàn anh Bạc Phong hả?
- Trên diễn đàn không phải có ảnh chụp sao? Vừa rồi Nam Nhiễm mới xuống xe cùng đàn anh Bạc Phong đó!.