Hôm nay là lễ cưới của Quý Diệp.
Quý Diệp hạnh phúc nhìn bản thân trong gương, cuối cùng cô cũng đã được gả cho Quân Thành Vũ rồi.
Đó là người đàn ông cô yêu suốt 4 năm trời, từ khi hai người mới bước chân lên đại học.
Mấy tháng trước anh đã ngỏ lời cầu hôn cô.
Tất nhiên cô lập tức đồng ý.
Lễ cưới của hai người lập tức được lên kế hoạch, nhà họ Quân còn muốn tổ chức ở khách sạn 5 sao nổi tiếng nhất thành phố.
Tuy nhiên cái gia đình "hạnh phúc" kia của cô lại mặt nhăn mày nhó như đớp phải ruồi.
Phải chứ, họ vốn dĩ đâu có muốn cô sống hạnh phúc đâu.
Nhưng cô mặc kệ, cô phải sống càng tốt.
Lễ cưới này của cô, bọn họ dù không muốn nhưng vẫn phải trưng ra cái bộ mặt cam chịu mà đến.
Quý Diệp thầm mỉm cười.
Cô xách váy đứng dậy, muốn đi tìm Quân Thành Vũ, muốn cho anh thấy được bộ dạng xinh đẹp của mình.
Nhưng...
Đi đến gần căn phòng chú rể, chợt cô nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, dường như đã nghe rất nhiều rồi.
Âm thanh đó phát ra là của phụ nữ, rất nũng nịu:
"Thành Vũ, thế anh định lấy cô ta mà bỏ em sao?"
"Haha cục cưng yêu dấu, không đâu, anh chỉ lợi dụng cô ta để lấy chỗ cổ phần của ông nội thôi, xong việc anh sẽ li dị con ả đó để lấy em! Quý Phương Phương em mới là người mà anh yêu nhất!"
"Èo ơi, nghe ghét ghê!"
Tiếng hôn chụt chụt vang lên ngay sau câu nói đó.
Cánh tay Quý Diệp định mở cửa phòng bỗng sững lại, sắc mặt cô tái xanh.
Cô đang nghe cái gì thế này? Chuyện này là sao?
Chồng sắp cưới và em gái mình vụng trộm?
Sao cô không biết?
Hơn nữa còn muốn lấy cổ phần??
Chuyện này rốt cục là như thế nào?
"Anh yêu à, bà chị gái đó của em mà biết chắc đau lòng lắm đó, buông em ra đi nào~"
"Tiểu yêu tinh này, kệ cô ta!"
Tiếng cười, tiếng sột soạt lại vang lên.
Quý Diệp hít sâu một hơi, cô đại khái đã hiểu ra chuyện gì rồi.
Hahaha được lắm, hóa ra từ đầu đến cuối cô là một con ngu, không biết Quân Thành Vũ sau lưng lại lén cắm cho cô một cái sừng.
Lồng ngực có chút đau.
Sự phản bội đột ngột này, cô có chút không chấp nhận được.
Cô lập tức quay người trở về phòng trang điểm.
....
Bên ngoài, khách khứa đã dần đến đông đủ.
Chú rể lúc này đã chỉnh đốn quần áo xong, thản nhiên đứng trên lễ đường chờ cô dâu.
Sau một tràng dài phát biểu, MC hào hứng nói: "Được rồi, sau đây xin mời cô dâu Quý Diệp xinh đẹp của chúng ta bước vào lễ đường!"
Tiếng vỗ tay rầm rầm, cánh cửa lớn mở tung ra, khách khứa cũng quay đầu lại nhìn.
Cô dâu đâu?
Đằng sau cánh cửa không hề có ai.
MC há hốc mồm, anh ta bối rối nhắc lại lần nữa:
"Xin mời cô dâu tiến vào lễ đường!"
Vẫn không có một ai.
Trong khách mời đã có tiếng bàn tán, xì xầm to nhỏ.
Nét mặt ông bà Quân cũng xanh cũng đỏ y như tắc kè vậy.
Nhà họ Quý cũng không khác gì.
Quân Thành Vũ đứng một mình trên lễ đường, anh ta ngạc nhiên tột độ.
Quý Diệp đâu rồi?
Chẳng nhẽ cô ta xách váy chạy lung tung đâu đó?
Nhưng tìm mãi, vệ sĩ vẫn báo không thấy.
Sự bối rối ngượng ngập bao trùm toàn bộ không gian.
Bỗng nhiên, MC nhận được một tin nhắn.
Anh ta trợn tròn mắt, người gửi yêu cầu đọc trước khán đài, nhưng với cái nội dung này thì nên đọc hay không đây?
Cuối cùng anh ta vẫn chọn đọc.
MC hắng giọng: "Thưa quý vị, cô Quý vừa nhắn gửi với tôi vài điều."
Quân Thành Vũ gằn giọng, chất vấn: "Quý Diệp muốn nói gì, mau!?"
"Xin lỗi quý khách vì sự đường đột này, nhưng Quý Diệp tôi chính thức thông báo, từ hôm nay hủy hôn với Quân Thành Vũ, nhân tiện cũng chúc thêm một câu: cẩu nam nữ thiên trường địa cửu, hai người rất xứng đôi, tôi thành toàn cho các người!".