Quý Diệp tưởng rằng sẽ phải đặt vé máy bay, không ngờ Quân Duy Thần trực tiếp dùng máy bay tư nhân.
Ôi, sao cô lại nghĩ người như Quân Duy Thần chịu đặt vé máy bay cơ chứ.
Quân Duy Thần đang chăm chú đọc tài liệu về việc xử lí thế lực của Dennis, anh chợt ngưng lại, nhìn sang chỗ Quý Diệp.
Cô đang ngơ ngẩn nhìn sang phía bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, giống như hào quang chói sáng.
"Đang nghĩ gì thế?"- Quân Duy Thần đặt tờ giấy xuống mặt bàn bên ghế ngồi.
Đôi lông mày cô nhíu nhíu:
"Ừm...tôi đang nghĩ cả đời này sẽ không quay lại nơi này nữa đâu, quá kinh khủng."
Nào là cá mập rồi mafia, chuyến đi này đem lại cho cô quá nhiều kí ức kinh dị rồi đi.
Tưởng là đi giải tỏa stress, ai ngờ về còn stress hơn nữa.
Cô mới ở đó 6 ngày, thề là nếu có lần sau 6 tiếng cũng không luôn nhé.
Chắc vía cô không hợp nơi này.
Quân Duy Thần không hiểu sao anh lại muốn bật cười.
Không được, phải giữ hình tượng.
"Ngủ đi, vài tiếng nữa là về tới Dung Thành rồi."
Nghe anh nói xong, đột nhiên Quý Diệp cũng cảm thấy có chút buồn ngủ dù trước đó cô đã ngủ một lèo tới sáng.
Chắc là do trận sốt tối qua.
Không bao lâu Quý Diệp đã chìm vào giấc ngủ, không khí xung quanh chỉ là tiếng thở nhè nhẹ của cô.
Quân Duy Thần cũng không xem tài liệu nữa, anh ngồi nhìn cô gái nhỏ gật gù đang ngủ kia.
Vớ lấy điện thoại, anh gửi cho Trình Hạo một tin nhắn rất ngắn gọn súc tích: [Tiêu diệt hết.]
[Vâng, Tổng giám đốc.]
****
Dung Thành, nhà họ Quân.
Ông nội Quân giẫm mạnh cây gậy xuống dưới đất, tiếng nện vang trên sàn nhà thanh thúy.
Ông đang rất tức giận.
Quân Thành Vũ đang quỳ rạp dưới đất.
Anh ta không dám ngẩng mặt lên.
Từ bé đến lớn anh ta sợ nhất ông nội.
Ông nói một anh ta chắc chắn không cãi hai, ba mẹ có thể đối nghịch nhưng ông nội tuyệt đối không.
Ông đã biết chuyện anh ta hủy hôn Quý Diệp, ngay lập tức gọi về nhà lớn.
"Quân Thành Vũ, nói xem chuyện này là sao? Có phải cháu cảm thấy ta già cả rồi nên không biết gì chắc, định lừa ta à?"
"Ông nội, không phải, ông nghe cháu giải thích.
Là Quý Diệp ngang ngược đòi hủy hôn trước, cháu hết cách nên đành đính hôn với Phương Phương..."
Ông nội Quân uy nghiêm, quát:
"Vớ va vớ vẩn! Tính cách Quý Diệp như thế nào ta còn không nắm rõ chắc? Cháu làm gì sai trái sau lưng con bé đúng không? Lòi ra một Quý Phương Phương nữa?"
Quân Thành Vũ cắn răng: "Ông à, cháu với Quý Diệp thật sự là không có tình cảm, cháu với Phương Phương mới là yêu nhau thật lòng.
Dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Quý, mong ông tác thành cho chúng cháu.
Còn về chuyện cổ phần..."
"Hừ, là cháu làm chuyện có lỗi với Tiểu Diệp Diệp, cho nên chuyện cổ phần ta sẽ tạm gác lại.
Nếu như cháu có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, ta sẽ nói chuyện tiếp!"
Nói xong ông ra hiệu quản gia Lý đỡ ông dậy, ông muốn ra vườn hít thở, tránh bị thằng tiểu tử này làm cho tức chết!
Quân Thành Vũ vẫn quỳ trên mặt đất, anh ta oán hận không thôi, Quý Diệp kia có gì tốt mà ông nội lại thích cô ta như vậy?
Điện thoại rung lên, là Quý Phương Phương gọi tới.
"Anh yêu, anh sao rồi?"
"Ông nội không đồng ý! Ông vẫn muốn anh cưới Quý Diệp!"
Quý Phương Phương ở đầu dây bên kia đang đắp mặt nạ, nghe Quân Thành Vũ nói xong cô ta tức giận đến nỗi rơi mặt nạ xuống đất.
Nhưng vẫn phải trưng ra bộ mặt đáng thương, cô ta cất giọng nũng nịu chứa đầy tức tưởi:
"Sao ai cũng thích chị ấy hết vậy...Em đang rất cố gắng để được bên cạnh anh mà!"
Quân Thành Vũ nghe được sự ấm ức của Quý Phương Phương, anh ta đau lòng: "Phương Phương, em yên tâm, anh sẽ xử lí chuyện này!"
"Hức...dựa vào anh hết đó.."
"Được rồi được rồi, anh cúp máy đây, có chuyện cần anh làm rồi."
Tắt điện thoại xong, trên mặt Quý Phương Phương vô cùng méo mó.
Quý Diệp chết tiệt!
Dựa vào cái gì mà ai cũng bảo vệ cô ta? Cô ta thì có cái gì tốt cơ chứ?
Quý Diệp, cô chờ đấy cho tôi!