Vạn Ninh nghe xong cũng gật gật đầu: "Mày nói đúng, chúng ta phải đi shopping cho đã cái nư mới được! Lét gô!!!"
Cô kéo tay Quý Diệp lôi đi, Quý Diệp thì lại khổ sở kéo cái vali đáng thương của Vạn Ninh đi cùng.
Tại trung tâm thương mại Dung Thành.
Đây là khu vực mua sắm lớn nhất Dung Thành, vô cùng rộng, hầu như nhãn hiệu nào cũng có.
Nói về các thương hiệu nổi tiếng, Quý Diệp khá là thích đồ của Prada, Chanel, Vạn Ninh thì ưa chuộng kiểu dáng của LV, D&C,...!nên mỗi người đều mua cả đống đồ, hai tay xách cả chục cái túi.
Vạn Ninh thì không phải nói, Quý Diệp không phải là người nghèo khó.
Mỗi tháng để thể hiện với thiên hạ mình là người cha biết thương con nên Quý Thịnh đều lén Trương Di Thanh chuyển cho Quý Diệp mười vạn, hơn nữa lương hàng tháng đến từ các công việc của Quý Diệp cũng không hề nhỏ, bạn thân cô là phú bà nữa nên Quý Diệp không đến mức không mua nổi mấy thứ đồ của nhãn hàng này, chỉ là bản thân cô không thích mặc hàng hiệu để khoe mẽ thôi.
Nhưng mà Vạn Ninh có một cái nhận xét, Quý Diệp mặc cái gì lên người nhìn nó cũng sẽ giống như hàng hiệu cao cấp, kể cả cô có khoác giẻ rách lên người đi chăng nữa thì nó vẫn nhìn như đồ của Gucci vậy.
Đồ thường ngày hoặc đồ đi làm, Quý Diệp chỉ mặc đồ của hãng JK, nhãn hiệu này khá ít người biết đến, giá của nó cũng khá rẻ, chỉ khoảng vài trăm đến một nghìn.
Lâu lắm rồi không mua sắm nhiều như thế, tâm trạng stress của Quý Diệp đã phần nào được giải tỏa.
Vạn Ninh hạnh phúc xách đống đồ, cô cười tươi: "Quả nhiên mua sắm chính là chân ái!"
Hai người hôm nay chắc cũng phải tiêu hết gần trăm vạn rồi.
Đi dạo nhiều như thế Vạn Ninh đã cảm thấy có chút đói bụng, nhìn thời gian thì vừa hay đến giờ ăn tối, Vạn Ninh bảo Quý Diệp cất đống đồ này ra xe rồi lên tầng 4 của khu trung tâm để ăn tối.
Ở đây tầng 1, 2 là dành cho thời trang, tầng 3 là các đồ dùng sinh hoạt gia đình, siêu thị,...tầng 4 là khu vực ăn uống, tầng 5 là dành cho trẻ em và rạp chiếu phim.
Hai người cùng đi vào nhà hàng lẩu, Quý Diệp nói rằng thời tiết lạnh như vậy ăn lẩu là tốt nhất.
Ăn uống no nê xong rồi, Quý Diệp lái xe đưa Vạn Ninh về, sau đó cô cũng quay trở về căn hộ của mình.
Khi mở cái cốp xe ra, Quý Diệp cảm thấy hối hận sao mình lại mua lắm đồ như vậy cơ chứ.
Haiz, tự thân vận động vậy.
Lấy bớt hết đồ của Vạn Ninh ra rồi mà đồ của cô còn chất một nửa cái cốp xe.
Quý Diệp phải vận hết công lực của cô để xách lên lầu.
Đang loay hoay bấm thang máy, chợt có giọng nói vang lên trên đầu cô:
"Cần giúp không?"
Cô xoay người nhìn.
Là một thanh niên, mặc chiếc áo gió màu đen, đeo khẩu trang, đội mũ kèm thêm cả một chiếc kính râm.
Người này bị hâm à, đeo kính râm vào buổi tối?
Không đợi cô trả lời, anh ta đã nhanh tay lấy đống đồ trên tay cô, ngó ngó xung quanh rồi mới bước vào thang máy.
Quý Diệp hiểu ra điều gì đó.
Người này là một minh tinh sao?
"Cô lên tầng bao nhiêu?"
"Tầng 15, cảm ơn."
"Ồ, trùng hợp ghê, tôi cũng ở tầng 15.
Cô tên là gì?"
"Tôi tên là Quý Diệp."
"Quý Diệp hả? Cô có sống với ai không?"
"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Ờm..."
Người thanh niên tháo khẩu trang, bỏ kính râm xuống.
Quý Diệp sửng sốt.
Ảnh đế Tô Phong Lãng?
"Phù, đỡ nóng hơn rồi."
"...Trời đất mẹ ơi, anh là Tô Phong Lãng?"
"Đúng, là tôi.
Cô biết tôi sao?"
Quý Diệp phấn khích, nội tâm cô chỉ muốn hét lên một tiếng:
"Biết chứ, tôi rất thích phim anh đóng nha! Tôi đã xem hết phim của anh rồi đó!"
Tô Phong Lãng nở nụ cười chói lóa: "Haha, tôi thật may mắn, được quý cô xinh đẹp như cô đây hâm mộ quả là vinh hạnh của tôi."
Lời này của Tô Phong Lãng làm Quý Diệp bật cười: "Ảnh đế thật biết nói đùa!"
Quý Diệp không giấu được sự vui vẻ, ảnh đế thế mà lại ở chung khu nhà với cô?
Cô thích xem phim, nhưng không xem trong nước mấy mà chỉ thích xem phim quốc tế, chỉ riêng phim của Tô Phong Lãng cô xem bằng sạch, không chỉ điện ảnh mà còn cả truyền hình nữa.
Anh không những đẹp trai mà diễn rất đỉnh, cô rất thưởng thức khả năng diễn xuất của anh.
Không hổ danh là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử đạt được Ảnh đế!
Thang máy vừa hiện số tầng 15, Tô Phong Lãng để Quý Diệp bước ra ngoài trước, rồi anh mới đi ra.
Quý Diệp nhanh nhẹn bước tới cửa nhà, mở khóa, sau đó giơ tay lấy lại đống đồ trên tay Tô Phong Lãng.
Cô nói với anh: "Tô Ảnh đế, mời anh vào nhà uống ly nước, cảm ơn anh đã xách đồ giúp tôi!"
Tô Phong Lãng xua xua tay, anh lắc đầu: "Không cần đâu, tôi cũng phải về nhà bây giờ để xử lí một chút chuyện.
À, cô cứ gọi tôi là Tô Phong Lãng đi, không thì Phong Lãng cũng được, đừng khách sáo."
"Vậy thì tôi sẽ gọi là anh Tô nhé?"
"Cũng được, thôi, chào hàng xóm nhé."
"Bye~"
Nói xong anh xoay người bước về phía cuối dãy nhà.
Quý Diệp cũng không đứng ngoài lâu nữa, cô cũng nhanh chóng vào nhà,thay đồ tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Hết hôm nay là hết ngày nghỉ rồi, mai cô phải lên bệnh viện, quay lại guồng công việc như cũ.
Có lẽ việc gặp được thần tượng hôm nay khiến cho Quý Diệp rất vui, cô chìm vào giấc ngủ sâu.