Hàn Mặc Phong bước vào, khẽ đóng cửa rồi nhìn gương mặt thất thần của cô chút ít.
– Hàn Mặc Phong.
– Có anh ở đây.
Hàn Mặc Phong giống như nghe được quân lệnh, liền lập tức ngoan ngoãn đi lại.
– Anh thật ngoan ngoãn. Rất biết nghe lời? Anh thật giống như Bạch Bạch của em. Nhưng nó vẫn dũng mãnh hơn anh.
Trần Bảo Nhi vươn tay xoa xoa đầu hắn tựa như sủng nịnh vật cưng.
– Trần Bảo Nhi, làm sao em có thể so sánh không ngang bằng như thế? Bạch Bạch là chó. Con anh đương nhiên là một trang nam tử.
– Nam tử có nghĩa là nam chết? Hàn Mặc Phong, anh chết rồi à! Bạch Bạch của em cũng chết rồi. Anh có gì thì gửi lời hỏi thăm nó hộ em.
– Em...
– Hàn Mặc Phong. Em buồn. Em muốn khóc!
– Khóc đi. Anh đâu cấm em khóc. Anh có sở thích nhìn người khác rơi nước mắt. Đặc biệt là em. Khi em khóc rất đẹp, đẹp như hotgirl ma quỷ hiện hình vào ban ngày vậy.
Vài phút sau...
– Này. Em khóc thật sao?
Hàn tổng bất lực nhìn Trần Bảo Nhi đang khóc mà ôm vào lòng.
– Em không biết. Em không biết vì sao lại trả lại con cho cô ta dễ dàng như thế? Em có sai không.
– Vợ của anh thì không bao giờ sai. Theo con mắt kinh doanh của anh thì điều đó rất tốt, rất tuyệt vời. Em nói xem, em đang mang thai, sau này em chắc chắn sẽ yêu thương con ruột của em hơn Hàn Hàn kia. Chi bằng cứ để cho nó đi với ba mẹ nó. Thứ hai, nếu em nuôi nó, sau này anh lại phải đau đầu với việc chia tài sản. Lỡ lại xảy ra tình tiết cẩu huyết như gia đình em thì sao? Anh không muốn sau này con trai anh mới vài tuổi đã lon ton chạy đến hỏi anh việc chia tài sản như thế nào? Em hiểu không.
– Hiểu...
Trần Bảo Nhi mơ hồ nghe những đạo lý kia rồi phút chốc lại lắc lắc đầu.
– Không hiểu.
– Lời nói em thật phi lý trí. Khốn nạn. Trần Bảo Nhi, sao em lại bẩn như thế! Khóc bản hết áo anh rồi. Trời. Lại còn cả nước mũi nữa. Em có biết là anh mới thay đồ không?
– Hàn Mặc Phong, không phải là nước mũi, mà là nước mắt. Chỉ nó chảy qua mũi thôi. Bẩn cái quái gì. Người em hai ngày không tắm rửa anh vẫn hôn đấy thôi. Đừng làm như anh sạch sẽ lắm.
Trần Bảo Nhi vênh mặt.
– Trần Bảo Nhi, em thật lười. Hai ngày không tắm?
– Từ 23 giờ đêm qua đến 1 giờ sáng nay không phải hai ngày sao?
– Em...
Hàn Mặc Phong lập tức im miệng trước kiểu lý giải của cô.
– Hàn Mặc Phong, anh muốn con trai hay con gái hả?
– Anh sao? Đều như nhau. Không phải đều là con do anh sinh ra sao. Nhưng anh không chắc sẽ yêu thương con gái nổi đâu. Anh biết em sẽ ghen đến nỗi gây chiến mất?
– Em đâu đến nỗi đó?
Trần Bảo Nhi nhìn thẳng vào bản thân mà thốt lên.
– Vậy hồi nãy ai đe doạ Trần Bảo Linh. Còn hỏi Hàn Hàn có phải con của anh không nữa! Anh chỉ cho em giống thôi. Anh cũng chẳng có đứa con nào có IQ hạn hẹp như thế đâu!
– Em đe doạ sao? Chỉ là cảnh cáo thôi. Anh đừng có mà ảo tưởng.
– Ừ. Anh không ảo tưởng.
Hàn Mặc Phong khẽ vuốt tóc cô.
– Anh không thích con gái thật sao? Lỡ em sinh ra con gái thì sao?
– Cũng không sao. Nhưng giới tính con anh, anh đương nhiên biết mình gieo vào đó loại gì.
– Anh... Đáng ghét!
– Trần Bảo Nhi, anh nói cho em biết. Con gái vô cùng phiền phức. Giống như Hàn Hàn vậy. Sáng mai ngủ dậy sẽ phải chạy qua chạy lại để chọn váy. Rồi lại buột tóc. Hết buột tóc lại chọn giày. Chưa kể sau này lại phải sinh con. Nói chung, anh cảm thấy cuộc đời phụ nữ thật bất hạnh.
– Anh đang thương phụ nữ à?
Trần Bảo Nhi khẽ cười. Hắn không ghét con gái, chỉ là hắn không muốn con gái phải chịu khổ trên đời. Đúng là người cha tốt.
Nhưng ý nghĩ kia của cô lập tức bị hắn vùi dập một cách tả tơi.
– Không thương phụ nữ. Chẳng lẽ anh thương đàn ông. Trần Bảo Nhi, anh không có gay. Em không thấy sao? Làm đàn ông rất tuyệt. Ví dụ như anh làm, mà em chịu. Đúng không con trai.
Hắn khẽ đặt tay xoa xoa phần bụng hơi nhô ra của cô.
– Đồ độc ác.
Trần Bảo Nhi cầm gối, đập vào đầu hắn.
Sao hắn có thể nghĩ ra những thứ đen tối như thế?
– Bà xã, ngủ thôi. Anh rất buồn ngủ.
– Sao? Anh không thấy bẩn à!
– Không sao. Anh thấy nước mắt của em có một mùi vị rất riêng.
Hàn Mặc Phong nhẹ nhàng ôm Trần Bảo Nhi vào lòng thật chặt như sợ cô thoát đi khỏi vòng tay hắn.
– Anh ôm em chặt quá. Em đau.
– Anh xin lỗi.