Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Khuya. Mọi học sinh đều về hết. Hàn mặc phong đưa ra điều lệ quái quỷ, cô không được tiếp cận với bất kỳ một người đàn ông nào. Cho nên khi kin tốt bụng muốn đưa cô về thì lập tức cô chạy xa mười mét, trốn tránh như trốn ma. Đã thế, đau khổ hơn là cô không hiểu tại sao mình lại ngây thơ đến nỗi xem những lời cảnh cáo của hắn là thật. Mà làm sao có thể không xem là thật được khi hàn mặc phong đều biết mọi việc cô làm. Hắn giống như hồn ma kinh dị bám theo cô. Từ trước đến nay, những việc cô là bất luận là có hại hay có lợi với hắn thì hắn đều biết. Cô không sợ thì quả không phải là cô. Hàn mặc phong nếu biết cô gần gũi với bất cứ người đàn ông nào, hắn sẽ mang thú vui mỗi ngày xẻo một miếng thịt của cô làm cô đủ đau đớn. Cô cũng không biết từ khi nào, giáo sư won bắt đầu tỏ vẻ quan tâm đến cô. Như tối hôm nay, ông liền gọi cô hỏi bài. Lên bục giảng, trần bảo nhi dè chừng đứng cách xa. Giáo sư won có vẻ không vừa lòng trước hành động của cô. Ông hỏi, ai ngờ cô dám cả gan im lặng. Tất cả gần bốn mươi học viên khó hiểu, giáo sư won tức giận, nhìn cô như muốn đổ lửa.
- em về viết bản tự kiểm điểm cho tôi, phụ huynh xác nhận, viết dối nửa chữ, em không xong đâu. Sau kỳ thi nộp cho tôi.
Nghĩ đến đây, cô đã nản lòng. Đau đớn đến nỗi muốn về ngay mà đánh chết hắn. Liệu cô có đủ dũng khí?
Lạnh đến thấu xương, hàn mặc phong chết bầm bắt cô đợi đến nổi cả da gà, da vịt. Hắn nghĩ da thịt cô bằng đồng sắt, trái tim cô bằng gỗ đá sao? Định thử thách tính kiên nhẫn của cô, hắn đã sai lầm. Cô cái gì cũng tốt chỉ có tính kiên nhẫn là vô cùng tệ hại. Cô nắm tay, bỏ về. Trần bảo nhi cô sẽ không bao giờ tin hàn mặc phong biến thái, cho cô leo cây lại còn hại cô thê thảm như vậy, cô không giết hắn thì cô không phải là cô.
Cổng chính hàn gia, trần bảo nhi co ro nhìn vào trong. Tại sao lại không mở cửa. Rõ ràng là hắn đang chơi xỏ cô. . . Hắn về muộn không sao, còn cô thì. . . Bọn họ dám phân biệt chủng tộc với cô. Trời lạnh như vậy bắt cô ngồi đây canh cổng, cô bây giờ còn tội nghiệp gấp mấy lần cô bé bán diêm. Nhưng cô vẫn may mắn hơn là cô không bị bỏ đói, cái cổng hoành tráng, có mái che rộng lớn nhất này, sạch sẽ tưởng chừng như không có con vi sinh vật nào. Cô nhìn xuống nên rồi nhìn xuống chân mình. Toi rồi, lấy cái gì mà cô ngồi trong khi cô đi dày, không lẽ chịu để cái mông ngồi trên nền gạch lạnh lẽo như thế này. Cô mở balo, cầm ngay tập hợp đồng mà hàn mặc phong mất một buổi chiều soạn thảo, tốn hai ly càfê hạng sang. Trần bảo nhi vứt thẳng xuống góc, lạnh lùng ngồi thẳng xuống, đây xem như một sự sỉ nhục với hắn, công sức làm việc của hắn được cô miễn phí xem như một chiếc ghế. À không. Còn bị hạ thấp hơn cả chiếc ghế. Cô ôm balo, mở ra bên trong, lấy ra vô số loại kẹo. Hàn mặc phong bảo vệ môi trường, cô sẽ tàn phá, tàn phá. Càng lúc, bằng nhiều vỏ kẹo rơi xuống, lấp đầy một phần cổng.
Rất khuya. Chiếc xe lao nhanh trong đêm lạnh, hàn mặc phong mệt mỏi dựa vào thành ghế. Cơ thể mệt mỏi bỗng bật dậy, mắt mở căng như khó tin. Cửa xe được hắn vội mở, hắn đến bên cô. Vừa nhìn thấy hắn, trần bảo nhi đứng dậy song chân cô như tê cứng, đông lại cùng cái lạnh trong đêm, muốn ngã xuống ngay lập tức. Hàn mặc phong đỡ lấy cô, gương mặt mang vẻ lo lắng.
- tên khốn nạn.
- ừ- hắn ôm lấy cô, muốn đem hơi ấm từ cơ thể truyền vào cơ thể lạnh của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui