Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Trần Bảo Nhi được phân thực tập tại Hàn Gia hai tuần liền bị ốm đến một tuần rưỡi. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình lại bị ốm lâu đến thế. Là Hàn Mặc Phong, chính hắn là nguyên nhân khiến cô nghỉ lâu như thế. Nào là hắn chính là người quyền uy cao nhất, cô không cần làm việc, còn đem giấy thực tập của cô ra đe dọa. Cô đương nhiên không thể không sợ. Trần Bảo Nhi cuối cùng cũng không thể chịu nổi sự áp bức kia, rất muốn đòi công bằng nhưng lại không dám phát binh khởi nghĩa.
- Hàn Mặc Phong, tại sao lúc nào anh đến cũng đúng lúc như thế.
- Trần Bảo Nhi, em xem như thế nào là đúng lúc? Em đang tắm, đang thay đồ, đang ngoại tình. Em nghĩ cái nào.
- Anh...
- Nói đi. Anh rõ biết em đang muốn khởi nghĩa nhưng anh cảnh tỉnh là em mau dập tắt. Bằng không để anh dập thì sẽ thê thảm.
- Hàn Mặc Phong, trên mặt em viết em muốn khởi nghĩa à. Trần Bảo Nhi, em nói cho anh biết, ngày mai em đi làm.
- Em đi là việc của em. Không liên quan đến anh.
- Là anh nói. Thêm nữa, đề nghị anh đính chính lại việc, kế hoạch bất động đất hay bất động sản kia em không hề lấy.
- Anh biết. Anh hiện tại đã đính chính. Làm sao để vợ anh không trong sạch.
- Anh rõ ràng hôm đó không tin em cơ mà.
- Trần Bảo Nhi, mặt anh viết hay anh nói với em. Thái độ anh với em như thế chính là quá nhân từ độ lượng còn hơn cả Bồ Tát sống.
- Hàn Mặc Phong, văn phong của anh hay như thế, tại sao anh không làm nhà văn. Thật là hao tổn nhân tài quốc gia.
- Trần Bảo Nhi. Tại sao em đẹp như thế tại sao không đi thi hoa hậu.
Hàn Mặc Phong liền lập tức đốp chát lại Trần Bảo Nhi. Ai nói hắn không mồm mép. Là sai nha. Càng im lặng chính xác là càng nguy hiểm.
- Nói thế mà anh cũng nói ra được. Anh dám học đâu ra cái kiểu nói như thế. Nói ra kẻ nào dạy anh, em sẽ đánh chết kẻ đó.
- thật sao?
Hàn Mặc Phong nghi hoặc nhìn cô.
- Là em. Tự tử đi.
- Anh... - Trần Bảo Nhi cứng họng, cố gắng đè nén cục tức xuống- Nghĩa là anh tin em nhưng người khác không tin em thì sao?
- Không tin anh bắt phải tin.
- Anh là công tư không phân minh.
- Anh công tư rất phân minh. Chút việc nhỏ như thế em còn không tự chứng mình được sự trong sạch. Anh chúa ghét những người bất lực.
- Nhưng em không biết làm mấy thứ đó.
- Vì em anh sẽ làm.
- Anh chết đi. Không phải vì em anh sẽ làm sao.
- Em câm miệng lại.
Hàn Mặc Phong ruốt cuộc cũng tức giận, quát thẳng vào mặt cô.
- Anh tức giận à. Đúng là xinh đẹp mà. Mau kể chiến tích huy hoàng cho em nghe.
Hàn Mặc Phong sau khi được người yêu khen ngợi vài lời liền liến thoắng hơn bao giờ hết, bà tám hơn cả bà tám thật. Đến nỗi Trần Bảo Nhi ngồi nghe cũng phải nhăn mặt.
- Anh sao hôm nay nói nhiều như thế. Cuối cùng thì điện thoại của em ở đâu.
- Vật chứng quan trọng, không phải đồ em có thể chơi.
- Nhưng mà đây là nhờ công em.
- Cướp công.
- Em không có ăn cướp như anh. Nếu không phải em giận anh đến nỗi ném cả điện thoại thì cũng không thể thu âm lại cuộc nói chuyện kia. Cô Jose đó thích anh, anh định xử lý cô ta như thế nào.
- Đoán xem em yêu.
- Lăng chùy.
Lắc đầu.
- Ngũ mã phanh thây.
Lắc đầu.
- Chu di tam tộc.
Rồi từ từ trí tưởng tượng của Trần Bảo Nhi lại tăng thêm vài cấp, đưa ra những ý kiến còn kinh khủng hơn, nào là cài bom, thuốc nổ, thuốc độc...
- Em nghĩ anh tàn độc như thế?
- Thực tế là như thế.
Trần Bảo Nhi hững hờ.
- Em...
Hàn Mặc Phong thực sự tức muốn học máu ngay bây giờ.
- Anh mau trả điện thoại đây.
- Không.
- Game của em thăng cấp đến nơi rồi.
- Trần Bảo Nhi, em còn dám chơi thứ game biến thái đó.
- Lần này không biến thái nha. Chỉ là nó nhỉnh độ biến thái hơn một vài lần.
- Trần Bảo Nhi, ngủ đi trước khi anh tống cổ em đi.
- Hàn Mặc Phong, là em tống cổ anh đi. Phòng của em, anh có quyền.
- Không ngủ.
- Đương nhiên phải ngủ.
Trần Bảo Nhi liền nằm xuống, không dám cãi lần hai. Cô có thể cãi lần một nhưng thật sự không có dám làm lại lần hai bởi cô biết hắn không thích nhắc lại nha. Hắn cứng cô buộc phải mềm, bằng không cô sẽ bị cái cứng của hắn đập chết mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui