Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Trần Bảo Nhi nằm trên giường, tức giận lăn qua lăn lại tìm điện thoại đang kêu theo kiểu điên dại ở đâu đó.
-...
- Tớ không xuống đâu, tớ thấy hơi mệt.
Trần Bảo Nhi bực dọc ném điện vào một góc, lăn qua lăn lại thêm hai ba vòng. Vài phút sau, điện thoại kia lại reo lên, Trần Bảo Nhi không thể ngủ nổi nữa, nổi đóa lên.
- Đã nói là không xuống rồi. Còn gọi cái quái gì nữa.
- Em gái, em chết ở xó nào rồi.
- Lee Sung, anh bị điên à. Không có việc gì thì đi dọn nhà vệ sinh cho sạch đi.
- Giọng điệu hách dịch giống Hàn Mặc Phong. Em đâu phải là Hàn Mặc Phong để ra lệnh cho em.
- Em là vợ của Hàn Mặc Phong, anh có kiến nghị gì.
- Y. Chưa gì đã ngộ nhận. Trần Bảo Nhi, em đúng là kiêu ngạo.
- Anh cút đi.
- Mau xuống đây cho anh.
- Không.
- Vô tâm như thế. Em có biết là anh đang bị một đám ruồi muỗi bay quanh.
- Vậy anh đập chết chúng đi. Thế mà cũng gọi điện than vãn. Anh cút đi. Nếu còn dám quấy rầy tôi thêm một phút nữa. Tôi gọi Hàn Mặc Phong đến lôi cổ anh về.
- Đồ độc ác.
Lee thiếu gia với bản chất mê gái sẵn có. Còn mang chút quái dị. Cái gì của người ta, đặc biệt là của Hàn Mặc Phong lại càng thích lấy, càng thích động vào. Lee thiếu nhanh chóng nắm bắt thông tin chiều của lớp Trần Bảo Nhi sẽ đi chơi công viên nước trong công viên khách sạn. Tất hẳn là trong trí não của Lee Sung sẽ nghĩ không trong sáng mà gắn thân thể cô với bộ bikini. Kết quả Lee Sung hứng khởi đi xuống. Đám con gái mê trai kia xúm xùm lại, kéo bên này bên kia. Đúng là rất gợi cảm nhưng cũng rất chóng mặt. Trần Bảo Nhi không ngủ thêm được nữa, buộc phải ngồi thơ thẩn dậy, cuối cùng thì cũng tìm ra việc đó chính là mở vali. Dù Hàn Mặc Phong chuẩn bị rất chu đáo, Trần Bảo Nhi tin là như vậy. Song cô không ngờ, Hàn Mặc Phong lại miễn phí nhét sách vào.
- Hàn Mặc Phong, anh đúng là không cho người ta thời gian nghỉ ngơi mà.
- Em không nhớ anh sao?
- Tất nhiên là có.
- Vậy mà đến tận bây giờ mới gọi.
- Em ngủ.
- Từ nay, thay vì nhắn tin, chúng ta có thể gọi điện. Anh có thể nghe giọng nói của em, em cũng có thể nghe giọng nói của anh. Em dễ dàng trình bày với anh, mắt anh cũng đỡ một công việc.
- Không dễ. Em cũng không thích.
- Em có biết để nhắn lại cho em. Não anh phải hoạt động với công suất lớn, mỏi tay chết đi được.
- Vậy sao. Cảm động chết mất.
- Em muốn nói điều gì với anh?
- Không.
- Không có điều gì cần báo cáo?
- Không.
- Nhưng anh thì lại có điều muốn nói. Trên xe có một tên đàn ông ngồi cùng em. Bữa trưa em còn dùng với hai tên đàn ông khác, một tên còn lợi dụng ôm vai em.
- Làm sao...
- Anh là Hàn Mặc Phong.
- Nhưng mà không phải em là chủ tâm.
- Chủ tâm em là anh, em dám cho tên khác nhảy vào ngồi sao?
- Không dám. Sách trong vali em.
- Đọc hết chúng. Tránh em có ý nghĩ lẳng lơ.
- Anh đa nghi.
- Nếu anh không da nghi, anh e kẻ trộm đã trộm mất em.
- Anh làm việc có mệt không?
- Em yêu, vì tương lai con của chúng ta sau này, anh sẽ cống hiến không ngừng nghỉ.
- Anh không nên lo xa.
- Anh nên lo trước.
- Anh nhớ em.
- Em cũng thế.
- Trần Bảo Nhi, em thật chán. Em nên nói câu gì đó động não hơn là anh cắp câu của anh.
- Em sẽ nghĩ.
Trần Bảo Nhi đang suy tư. Suy tư xem Hàn Mặc Phong đang làm gì. Cô tuyệt đối rất khó có thể nói ra được những lời thề thốt vì tình yêu như những người khác. Nhưng cô và hắn biết mình cần đối phương và đối phương cũng cần mình. Như vậy là đủ rồi. Giống như một quy định ngầm mà hai người tự thừa nhận với nhau. Không dựa trên lời nói. Và đôi lúc thì những từ thoát ra từ cửa miệng cũng không thật, nồng nặc mùi giả dối. Chi bằng hãy tin vào con tim đang đập. Nó chưa hề nói dối bao giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui