Editor: Fuurin
*Ed: Lên chương tới tấp cả nhà vui mừng :)))))
"Đại thiếu gia," một người giúp việc cúi đầu, gõ cửa, “Đã đến giờ cơm tối, phu nhân hỏi cậu có muốn xuống dùng cơm không để bà ấy cho người xếp thêm bát đũa ạ?"
Ăn cơm trong nhà mình, mà còn phải đi hỏi để thêm bát đũa. . .
Khuôn mặt lạnh lùng của Thịnh Ngự không chút thay đổi, dường như hoàn toàn không nghe ra ý tứ của người giúp việc ý tứ, chỉ vân vê nút áo trên người, “Khỏi cần. . ."
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt anh nhúc nhích, sửa miệng nói, “Thêm."
Người giúp việc ngẩn ra, giương mắt lên kinh ngạc nhìn, đụng phải một đôi mắt đen kịt, lập tức cúi đầu trả lời, “Vâng."
... . . .
Cùng lúc đó,
Mẹ Thịnh tạm thời buông tha ý định nói chuyện với Tinh Nhan, cuối cùng cô cũng được yên tĩnh một lúc.
Lúc đang chuẩn bị chế tạo thêm phiền toái thì phát hiện mọi người đang lục tục đi xuống.
Bàn ăn của nhà họ Thịnh là loại bàn hình chữ nhật rất dài, cha Thịnh đi xuống, theo lẽ thường sẽ ngồi vào vị trí đầu bàn, mẹ Thịnh ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái ông ta.
Tinh Nhan nhìn nhìn, sau đó vô cùng tự nhiên mà ngồi vào vị trí đầu tiên bên tay phải.
Nụ cười trên mặt mẹ Thịnh không khỏi nhạt xuống.
Loại bàn như thế này, chỗ ngồi đều sẽ phân ra thứ tự theo địa vị.
Tinh Nhan ngồi ở vị trí đầu tiên, vậy chẳng phải có nghĩa là con bà ta phải ngồi ở vị trí thứ hai sao, trong mắt bà ta, không thể nghi ngờ rằng lúc này Tinh Nhan rõ ràng phải nên thức thời một chút, tự động ngồi ở vị trí thứ hai mới phải.
Lúc Thịnh Lê xuống, nhìn thấy vậy thì nhíu mày, tâm trạng không tốt lắm.
Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ chuyển bước sang ngồi xuống bên cạnh mẹ Thịnh.
Thịnh Mẫu cười mắng yêu hắn một câu, "Cái thằng này, lại bày đặt xấu hổ nữa rồi, " còn không dám ngồi cạnh người ta nữa chứ.
Lúc nói dường như còn thật sự sợ hắn sẽ xấu hổ, cố ý nói nhỏ một chút, còn nhìn sang Tinh Nhan một cái, mang theo ý trêu ghẹo, “Cũng đã đồng ý để quản gia gọi người ta là Nhị Thiếu Phu Nhân rồi mà cứ . . ."
Đồng ý á?
Tinh Nhan nhìn nam chính một cái, trong cốt truyện, việc nam chính không phản bác lời mẹ hắn nói, được giải thích là do hắn cảm thấy bây giờ nguyên chủ vẫn là vị hôn thê hợp pháp của hắn, nên cho dù không thích thì hắn cũng không có phản đối.
Ha ha, lại còn ra vẻ đứng đắn cơ đấy, chẳng qua là để dụ dỗ tình cảm của cô mà thôi.
Thật ra, nếu như sau khi hắn yêu người khác, có thể bình tĩnh thừa nhận, chân thành xin lỗi, thì tuy cô bé nguyên chủ không làm được việc tha thứ, nhưng tối đa cũng sẽ chỉ tổn thương phẫn nộ mà thôi.
Vẫn chưa đến mức phải hận.
Nhưng điều hắn không nên làm, chính là lừa gạt lợi dụng tình cảm của cô bé.
Chẳng lẽ hắn không biết làm vậy thì cô sẽ nghĩ ra sao ư? Đương nhiên là không phải rồi. Chẳng qua đây đang là thời kỳ mấu chốt, vì có thể thuận lợi giành lấy sự ủng hộ từ nhà họ Quý, nên hắn vẫn cứ làm như thế.
Cuối cùng lại còn lấy oán báo ơn, phủi sạch sẽ quan hệ, thậm chí chỉ vì một cái lý do chẳng ra sao mà đi hủy hoại nhà họ Quý đã từng dốc sức giúp đỡ hắn.
Tinh Nhan cong môi cười, cô sẽ làm thật tốt nhiệm vụ này ~
Cha Thịnh cũng cười, ra vẻ vì hai người mà mừng rỡ.
Vào lúc này.
Một người đàn ông đi xuống.
Tinh Nhan bỗng thấy đôi giày da đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, liền ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt người ấy như tượng tạc, đồng tử đen nhánh, đường cong gương mặt dứt khoát sắc bén, mặc bộ vest đen, nút áo cài đến tận cùng, viền môi căng chặt làm tổng thể cả người tỏa ra sự lạnh lùng hờ hững, tràn trề khí thế áp bách.
Nhưng là...
Cô biết rõ người cứu cô là anh ta.
Cho nên... Tinh Nhan vô thức liếm môi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi môi mím chặt của anh.
Cô vẫn nhớ rõ cảm giác khi đó...
Thật ra thì…một chút cũng không hề lạnh nha.
Dường như người đàn ông cảm giác được điều gì, nghiêng đầu đầu nhìn sang, con ngươi đen nhanh tràn đầy áp bách.
Tinh Nhan hoàn toàn không có chút gì gọi là thẹn thùng, cười hì hì, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, "Tôi nhớ được là anh đã cứu tôi. . . anh là?"
Thịnh Mẫu giật mình một một chút, "À, đây chính là A Ngự nha!"
Bà ta nói xong liền chào hỏi Thịnh Ngự, tươi cười đầy mặt kêu phòng bếp chuẩn bị thêm một bộ bát đũa, sau đó còn ra vẻ quan tâm nói, “A Ngự à, cuối cùng con cũng xuống ăn cơm rồi, dù con có giận gì dì, thì cũng đừng nên khiến bản thân không chịu nổi mà. . ."
Hoàn toàn thể hiện dáng vẻ mẹ hiền.
Nhưng tất cả mọi người ở đây, trừ công chúa nhỏ ra, đều nghe ra là bà ta đang cố ý chụp mũ.
Người đàn ông mím môi, chỉ cúi đầu nhìn phản ứng của Tinh Nhan.
Dường như công chúa nhỏ hoàn toàn không nghe ra ý trong lời bà ta nói, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt người kia, cố ý kéo dài giọng, “Thì ra là anh cả nha. . ."
Phát âm của cô rất rõ ràng, nhưng không hiểu cách nhả chữ ra sao, mà hai từ “anh cả” kia dường như đã chuyển động hai vòng quanh đầu lưỡi rồi mới phát ra ngoài, vừa quyến rũ vừa mờ ám.
Khuôn mặt cô gái ánh lên trong mắt, hàng mi dày của người đàn ông hơi động đậy.
Mẹ Thịnh vẫn luôn nhảy cảm, bà ta luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút không ổn, nên mở miệng ngắt lời, “Mau ngồi xuống ăn cơm trước đã."
Lực hấp dẫn khó hiểu giữa hai ánh mắt bỗng chốc biến mất, người đàn ông dời mắt trước tiên, thấy tình huống trên bàn ăn, mặt không đổi sắc kéo ra chiếc ghế bên cạnh chỗ Tinh Nhan.
Một luồng hơi thở lạnh lẽo ngồi vào cạnh mình, Tinh Nhan hơi cúi đầu xuống, nở nụ cười khó hiểu.
Ừm. . .
Mẹ Thịnh muốn nói gì đó, nhưng lại không muốn là cho con mình phải di chuyển, nên chỉ có thể tự an ủi, cho rằng chỉ là do bản thân bà ta quá nhạy cảm mà thôi.
"Người một nhà" bắt đầu ăn cơm.
Quản gia lần nữa bưng cháo đã để nguội tới trước mặt công chúa nhỏ.
Mẹ Thịnh cười nói với Tinh Nhan, “Mau nếm thử cháo dì…"
Công chúa nhỏ cũng phối hợp sờ vào chén cháo trước mặt, bất mãn nói, “Lạnh quá vậy! Quản gia, tôi ăn lạnh sẽ bị đau bụng!"
Nụ cười trên mặt mẹ Thịnh cứng đờ, nụ cười trên mặt quản gia cũng trở nên cứng ngắc giống thế.
Ông ta lập tức cung kính cúi người xuống, “Vô cùng xin lỗi, là do sơ suất của tôi, tôi sẽ lấy một chén khác cho cô ạ."
Mặc dù Thịnh Lê không biết vì sao mẹ Thịnh lại cười đến nhiệt tình như vậy, nhưng điều đó không thể cản trở hắn đứng về phía bà ta, hắn trầm giọng nói: “Quý Tinh Nhan."
Ngày xưa, chỉ cần hắn nói như vậy, thì Quý Tinh Nhan liền lập tức nghe lời.
Tinh Nhan nheo mắt lại, tên đàn ông này rõ ràng là đã có thói quen hưởng thụ tình yêu từ nguyên chủ, hơn nữa còn lợi dụng nó một cách tùy tiện nữa.
Cạch một tiếng.
Tinh Nhan ném thẳng đôi đũa lên mặt hắn ta, khuôn mặt tràn đầy bướng bỉnh, “Anh dám to tiếng với tôi á!"
Bộ dạng “công chúa nhỏ đang không vui” được bày ra.
Dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, công chúa nhỏ còn thuận tay giật lấy đôi đũa của người bên cạnh, ném mạnh sang.
"Anh lại còn dám trừng mắt với tôi nữa!"
Đây chưa phải là tất cả, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi...
Bầu không khí trở nên yên lặng.
Thịnh Lê sờ nước canh trên mặt, khuôn mặt trở nên xanh lét, tức đến mức đứng phắt dậy, dường như một giây sau sẽ lập tức bùng nổ vậy. Mẹ Thịnh lập tức đứng lên, đanh mặt ấn chặt lấy bàn tay đang nắm thành quả đấm của Thịnh Lê, thấp giọng nói điều gì đó với hắn.
Thịnh Lê cố gắng nhịn xuống, cắn răng nói, “Con ăn no rồi.” Sau đó đẩy ghế đi ra ngoài.
Không có ai chú ý tới, tư thế của một người nào đó trầm tĩnh trở lại.
Mẹ Thịnh không ngăn được hắn, đành phải ngồi xuống.
Bà ta đanh mặt kéo ra một nụ cười cứng đơ, nhìn về phía Tinh Nhan, nửa thật nửa giả trách móc, “Cô bé này, tính khí sao lớn như vậy chứ, nào có ai ăn cơm mà lại đi ném đũa như vậy?"
Công chúa nhỏ hừ một tiếng, dường như còn có chút không vui, nói, “Chẳng qua là một đôi đũa thôi mà."
Bộ dáng như đang chỉ trích bà ta thật hẹp hòi vậy. . .
Đây là điểm chính à?
Mẹ Thịnh chặt tay, trong mắt chợt lóe sự hung dữ. . .
Chờ không lâu sau nữa thì. . .
Quản gia một lần nữa bưng cháo lên, mẹ Thịnh lần nữa cười nói, “Nào, lần này không lạnh cũng không nóng nữa nhé?"
Tinh Nhan sờ sờ, gật đầu, nhỏ giọng nói, “Lần này thì được."
Mẹ Thịnh thở phào nhẹ nhõm, "Vậy cháu mau nếm thử đi. . ."
Tinh Nhan nghe theo lời bà ta, cầm thìa húp một miếng nhỏ, sau đó khuôn mặt lập tức biến sắc.
Yếu ớt nhăn mày, bộ dạng muốn ói nhưng vẫn cố nén, giống như đang ăn phải cái gì gớm lắm nhưng vẫn phải nuốt xuống.
Công chúa nhỏ đẩy cái chén ra xa đầy ghét bỏ, “Cháu không uống cháo mặn. . ."
Mẹ Thịnh cảm thấy muốn hộc máu. . .
Nếu không phải là vì . . . Ai lại đi chịu đựng con bé này chứ? !
Cũng may mà lần này công chúa nhỏ không có yêu cầu bà ta làm cháo ngọt gì gì đó nữa.
Tinh Nhan nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, vươn tay chỉ chỉ vào đĩa thức ăn cách xa cô nhất, bộ dạng sai bảo, “Tôi muốn ăn cái đó!"
"Anh gắp giúp tôi đi!"
Mẹ Thịnh nhìn sang, vì bàn là hình chữ nhật, nên có một số món ăn sẽ cách rất xa, món mà Tinh Nhan đang chỉ bây giờ, chính là món nằm ở góc bàn cách xa nhất.
Có điều…mẹ Thịnh nhìn về phía Thịnh Ngự, e rằng đứa con riêng này sẽ không ưa gì thái độ đó của cô.
Bà ta cười tươi, vậy là tốt rồi.
Nhà họ Quý…chỉ có thể giúp đỡ con bà ta mà thôi.
Người phụ nữ kia không đấu nổi bà ta, con của người đó cũng thế, chỉ có thể là kẻ bại trận dưới tay con bà ta.
Quả nhiên, như bà ta dự đoán, người đàn ông căn bản không thèm nhúc nhích, thậm chí sắc mặt còn lạnh lùng hơn, nhìn qua càng giống một cục nước đá di động.
Chỉ là, bà ta không biết...
Ở góc độ của bà ta, quả thực chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt đầy tùy hứng kia của Tinh Nhan, nhưng chỉ có người ngồi cạnh cô như anh mới có thể chứng kiến…loại ánh mắt đó. . .
Sóng mắt như nước, quyến rũ mênh mông, miệng nhỏ nhả từng chữ, phối hợp với ánh mắt sóng sánh, tất cả đều mang theo cám dỗ mê hoặc triền miên bất tận.
- - rất rõ ràng, nó thuộc về loại khiêu khích mờ ám của một người phụ nữ đối với người đàn ông.
Bà ta cũng không hề biết.
Lúc này, phía dưới bàn ăn, một cái chân trắng mềm dường như vô tình, nghịch ngợm cọ xát vào cặp chân dài của anh ta...
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu công chúa giả bộ (3/3 )
Tinh Nhan đùa giỡn con trai nhà lành
Ngoài ra, yên tâm đi ~ vấn đề hôn ước tuyệt đối sẽ không nhây, Tinh Nhan là nữ vương, sẽ không đeo theo danh hiệu vị hôn thê của nguyên chủ, lập tức sẽ giải trừ ngay.
----- Hết chương 20 -----