Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

*Editor: Fuurin 
*Ed: như đã hứa, chương tiếp theo lên sàn đây. Các cậu đọc truyện vui nhé ❤️
    Lúc này người nam nhân bên trái nhìn về phía Giới Sân: “Đại Sư xin hãy giúp ta!"
    "Giết yêu nữ!"
    Bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.
    Cơ thể của người kia từ từ gồng lên, trong lòng bàn tay đã lặng lẽ nắm lấy thứ gì đó, rõ ràng là đang vào thế phòng thủ.
    Ngược lại, Tinh Nhan cười rộ lên, sẵn tiện cúi đầu lau đi vết máu nơi khóe môi, ánh mắt sóng sánh nhếch lên, nổi bật trên khuôn mặt có chút tái nhợt, “Ồ? Giết ta ư?"
    Một người trong số đó thấy nàng cúi đầu nhìn ngón tay, rồi nhẹ nhàng cho vào miệng liếm liếm thì lập tức hét lên một lần nữa, "Đại sư!"
    Trong giọng nói đã xen lẫn vài phần hoảng sợ.
    Không người nào mà không sợ hãi cái chết cả.
    Tinh Nhan của Tinh Ma Cung, mỗi khi nàng ta nếm được mùi máu tanh, và nở nụ cười giống như lúc này, cũng chính là lúc nàng ta ra tay.
    Lúc thiếu cung chủ Tinh Ma Cung nổi danh, chính là nhờ trận tỷ thí Ma Đạo, khi đó, Tinh Nhan của Tinh Ma Cung ra sân, mới chỉ ra tay đơn giản mấy chiêu đã thổ huyết hai lượt, khiến cho đối thủ của nàng cười muốn lạc giọng, mọi người lúc đó ai cũng cười nhạo đôi câu.
    Nhưng không ai ngờ, nàng vừa nếm được vị máu, thì gần như biến thành một con người khác.
    Máu dường như phun mãi không cạn, điên cuồng không sợ chết, rõ ràng một con người bình thường, nếu như thổ huyết nhiều như vậy thì đã sớm không xong rồi, nhưng lã thay nàng ta vậy mà vẫn co thể vui vẻ, sức khôi phục nhanh đến biến thái, lau vết máu trên miệng xong là lại tiếp tục điên lên.
    Cho đến khi nàng vừa thổ huyết vừa cười tươi rói, tiễn tất cả những người đã cười nhạo mình xuống địa ngục, thì tất cả những người bình thường đều bắt đầu sợ hãi nàng.
    Đặc biệt là người đã từng chứng kiến cảnh nàng giết người năm đó, ví dụ như là hắn đây.
    May thay, may thay còn có Giới Sân đại sư.
    Giới Sân đại sư ghét ác như thù, trách trời thương dân, tu vi lại cao hơn nhiều so với nữ ma đầu kia, tuyệt đối không thành vấn đề.
    Người này nhìn sang Giới Sân đại sự - người đang khoanh chân ngồi, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
    Hai người còn lại cũng kịp thời phản ứng: “Xin nhờ cả vào đại sư!"
    Thế nhưng bọn họ hoàn toàn không nhân ra, Giới Sân vốn không hề đồng ý giúp đỡ.

    Tinh Nhan nheo mắt nhìn cái người được gọi là đại sư kia một cái, nở nụ cười diễm lệ, dám động thủ liền chém ngươi nha.
    Sau đó nhìn sang ba người kia, liếm liếm khóe miệng, không bận tâm đại sư bên cạnh mình nữa, duỗi tay ra, một màn sương mù đỏ máu không biết từ phương nào ùn ùn kéo tới, bao vây lấy cả ba.
    Thật là đáng ghét.
    Nhìn như vô hại, nhưng ba người này đã từng nhìn thấy hậu quả của màn sương này lại không dám chủ quan chút nào, “Đại sư cứu mạng!"
    Lúc này đây không phải là thứ mà sóng âm do nữ nhân kia đàn ra có thể so sánh cùng. Những kẻ với danh hiệu Đại sư huynh, Đại sư tỷ hay là Thiếu cung chủ như thế này, có thể trổ hết tài năng, ngồi vững vàng trên vị trí đó, đều mang thực lực cao hơn những kẻ đồng lứa quá nhiều.
    Ba người bọn họ hợp lực dốc hết sức còn có thể bắt được nữ nhân vừa mới đạt đến kỳ Kim Đan kia, nhưng khi đối mặt với Tinh Nhan, thì dù nàng ta có phải Kim Đan hay không, bọn họ cũng đều không có một chút hi vọng sẽ giành phần thắng.
    Nhưng không ngờ, khi cuối cùng Giới Sân cũng có động tác, nhưng động tác đó lại là cúi đầu, dùng giọng nói lạnh nhạt xa cách niệm một tiếng Phật hiệu, “A Di Đà Phật, thí chủ nói đùa ."
    Giọng nói này mang theo sự thương cảm, khiến cả người hắn dường như đang được vầng hào quang thánh khiết bao bọc lấy.
    Và kì lạ thay, trong giọng nói ấy hoàn toàn không mang theo ý tứ giúp đỡ.
    "Nói đùa cái gì cơ chứ? !"
    Ba nam nhân lập tức ngơ ngác, màn sương mù đỏ hoàn toàn không để cho bất kỳ ai có cơ hội xoay sở, lập tức gần như bao phủ lấy bọn họ, cả ba rút kiếm ra, không biết họ đã làm gì, nhưng một tầng màng chắn trong suốt đã xuất hiện, giúp cản lại màn sương.
    Người bên trái vội vàng quay đầu lại, "Đại sư! Bọn ta không có nói đùa!"
    "Nữ nhân này là thiếu cung chủ Tinh Ma Cung, tu vi cao thâm, không chuyện ác nào là không làm, chết không có gì đáng tiếc!"
    Người này vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí bắn tới, mà nguồn gốc của nó lại là...
    Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Giới sân, chỉ thấy ngồi nơi đó vẫn là một vị đại sư từ bi ôn hòa, sao lại có thể…
    "Thì ra là ta chết không có gì đáng tiếc à?" Bỗng nhiên vang lên một giọng nói mang theo vẻ không vui.
    Tinh Nhan tuy bất động, nhưng màn sương mù đỏ lại trở nên dày đặc gấp đôi, mang theo áp lực cực đại.
    Nữ tử nằm sau nàng mặt không đổi sắc lấy đan dược ra cho vào miệng, vụng trộm hồi phục ma khí...
    Ba người kia đồng loạt cảm giác được kết giới bắt đầu lung lay sắp vỡ, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng túa ra, tất cả đều quên mất cảm giác vừa rồi, “Giới Sân đại sư! Mau! Giết nàng ta!"
    Hòa thượng ngừng lại, nhưng mắt vẫn khép hờ, "Thí chủ nói đùa, bần tăng không dám."

    Thật sự là không dám.
    Nghe thấy được âm thanh kết giới đang từng bước vỡ ra, cả ba vội vàng tăng cường thêm linh lực, khuôn mặt bọn họ bắt đầu tái xanh, trong lòng thầm chửi ầm cả lên!
    Má nó ai đùa với ngươi hả!
    Rõ ràng là một Phật Anh, lại hết lần này đến lần khác không dám đụng vào một Ma Đan, danh tiếng từ xưa đên giờ chỉ là lời đồn thôi sao? !
    Tiếng răng rắc ngày càng dày đặc, đan điền đã bắt đầu nhói lên, ba người làm gì còn tâm trạng đi suy tư về lời hắn nói nữa, chỉ luôn miệng khuyên.
    "Đại sư không cần phải sợ!"
    "Tu vi của nữ ma đầu chẳng qua chỉ là Kim Đan, đại sư đã tu ra Phật Anh, nhất định có thể bắt ả ta lại!"
    Hòa thượng cúi đầu cười, thần sắc hiện từ, giọng nói ôn hòa, nói ra một câu giống hệt lời cũ: “Thí chủ, người nói đùa rồi."
    Nói đùa cái rắm!
    Ba kẻ kia mồ hôi chảy đầm đìa, gần như tuyệt vọng, giờ phút này rồi ai mà còn có tâm trạng đi nói đùa nữa chứ!
    ... . . .
    Một người có tu vi tương đối thấp trong ba người bỗng nhiên mặt đỏ lên, phun ra một búng máu, màng chắn lóe lên vài cái, rồi tan ra.
    Cả ba không kịp thốt lên tiếng nào, chỉ trong nháy mắt khi kết giới vỡ ra, liền chạy nhanh như gió về nhiều hướng.
    Nơi được hướng đến nhiều nhất chính là sau lưng cô gái kia.
    Khóe môi Tinh Nhan nhếch lên, cánh tay không biết từ khi nào đã được một ngọn lửa màu đen vây lấy, một cây cung lớn xuất hiện trên tay nàng, những mũi tên màu đen từ từ hiện lên, kèm theo đó là một sợi tơ đỏ thắm, trong chớp mắt, dây cung kéo căng, ba mũi tên vèo vèo xé gió lao đi.
    Cả ba người kia vốn đã chạy rất xa, vậy mà vẫn cảm nhận được luồng năng lượng kinh khủng đang tiếp cận phía sau, tử vong đang dần bao trùm lấy họ.
    Đôi mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng, bọn họ biết dù có trốn thế nào đều không thề thoát được.
    A!
    Hai tiếng kêu vang lên từ hai hướng, bọn họ chỉ kịp hét lên thê lương, rồi sau đó lặng yên không còn một tiếng động, khiến người ta rợn tóc gáy.

    Người duy nhất còn lại cảm giác được nguy hiểm ngày càng cận kề, thì gần như phát điên, từ trong túi càn khôn lấy ra được thứ gì đều bất chấp tất cả mà ném về phía sau.
    Cô gái mặc đồ đen kia ngược lại cơ trí hơn, chỉ liên tục theo dõi diễn biến, vị phật tu kia không thể trêu vào, giữa ma tu với nhau thì không tồn tại tình cảm, Tinh Nhanh cứu nàng ta không biết xuất phát từ mục đích gì, nghĩ đi nghĩ lại một lúc, nàng ta liền thừa dịp ba người kia chạy trốn, nắm chắc thời cơ ném bùa chú ra chạy trốn.
    Nghĩ tới ba người kia chạy trốn theo ba hướng khác nhau, Tinh Nhan chắc chắn sẽ không bỏ sót bất kì một kẻ nào muốn giết chính mình, muốn bắt mỗi một người cũng sẽ hao phí chút sức lực, giữa nàng và nàng ta thì lại không thù không oán, khả năng nàng sẽ không đuổi theo nàng ta, để nàng ta chạy trốn thành công là rất lớn.
    Có điều sự áp chế về tu vi khiến tất cả những điều này đều thành uổng phí.
    Nàng ta trăm triệu lần không ngờ, tu vi giữa hai người lại hơn kém nhau nhiều đến vậy.
    Một sợi tơ màu đỏ chẳng biết từ khi nào đã quấn lên hông nàng ta, nhìn có vẻ rất mảnh, nhưng lại được bao phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ, chỉ cần nàng ta sử dụng dù chỉ một chút ma khí, cảm giác đau đớn sẽ truyền tới, điều này chứng tỏ hiện giờ nàng ta đã hoàn toàn thất bại.
    Cuối cùng chỉ có thể theo tơ hồng mà lui về phía sau.
    "Ồ?" Tinh Nhan ngẩng đầu nhìn theo hướng người bên kia, bỗng nhiên nở nụ cười ngạc nhiên.
    Thì ra trong ba người kia, có một kẻ không biết đụng phải vận may gì mà lại không chết.
    Những kiếm khí ngút trời mà bọn họ cố gắng đánh ra kia khi đụng vào mũi tên đen đều trở nên vô dụng.
    Đầu mũi tên đen kịt một màu, không khí xung quanh dường như cũng bị nó nén lại, lao đến, không để hai người kia có thêm thời gian phản ứng nữa.
    Chúng dường như có thể trực tiếp xuyên thấu vào tận linh hồn, hai kẻ kia kêu lên thảm thiết, chỉ là âm thanh vừa phát ra đã lập tức tắt ngấm, đầu mũi tên đột nhiên xuất hiện ngọn lửa, bám vào trên người họ, chỉ trong chớp mắt, khi biểu cảm trên mặt hai người còn chưa kịp thay đổi, thì cơ thể đã hóa thành tro bụi theo gió bay đi.
    Còn một người khác, hình như trong lúc vô tình đã ném ra thứ gì đó mà bản thân hắn cũng không biết, một con thú nhỏ kêu lên chít chít nhào về phía mũi tên, lông toàn thân đều xù cả lên, rồi phun ra một chút tia chớp màu tím.
    Sau đó tứ chi run lên, ngã bẹp một cái xuống đất.
    Mũi tên bị nó làm cho chậm lại, khi cắm vào người chỉ làm hắn bị thương nặng. Dù vậy, kẻ kia vẫn không dám dừng lại, thậm chí còn không dám đưa tay lên lau máu trên khóe miệng, cứ thế xé thêm hai lá bùa tăng tốc.
    Ồ, nhóc này thú vị đấy, Tinh Nhan chống cằm, nghiêng đầu nhìn.
    Nữ nhân kia bị nàng kéo trở lại, trói thành một cục, ném tới trước mặt đại hòa thượng, “Coi chừng."
    Sau đó biến mất.
    Nữ nhân áo đen nhìn Giới Sân nghe lời cầm lấy dây đỏ, nhìn về phía cô ta cười khẽ, bỗng nhiên rùng mình, dường như nàng ta vừa biết được điều gì đó thì phải.
    Chẳng trách! Chẳng trách!
    ...
    Cùng lúc đó, khoảng cách ngày càng được kéo dài, nhưng trái tim căng thẳng của kẻ kia vẫn không hề buông lỏng, bước chân cũng không dám ngừng lại.
    Quả nhiên, nguy hiểm đang lặng lẽ lướt tới gần, đôi mắt hắn trợn to, cổ họng lại bị tử vong chặn lại, không thể thốt lên tiếng nào.

    Hắn gần như dốc toàn lực, từ tận trong linh hồn.
    Nhưng vô dụng vẫn hoàn vô dụng.
    Một khắc sau, hắn phát hiện phía trước mình có thêm một người.
    Người kia cong khóe môi, nhẹ nhàng cười với hắn, ánh mắt dịu dàng, quyến rũ vô tận, lại khiến cho hắn lạnh cả người.
    Cổ tay trắng nõn đẩy ra một chưởng.
    Một chưởng này nhìn thì không có gì đặc biệt, thậm chí còn không cảm giác được chút sức ép nào, thậm chí ngay cả bàn tay ra chưởng cũng đặc biệt đẹp, từ từ chậm rãi một cách kì lạ, nhưng rất rõ ràng, người nhận muốn trốn thế nào cũng không thể thoát nổi!
    Vào lúc bàn tay này đụng vào ngực hắn, chỉ trong tích tắc, lục phủ ngũ tạng liền đau như bị người đánh nát.
    Chỉ chốc lát sau, hắn cứng đờ ngã xuống.
    Hắn ngã xuống trước mặt tảng đá, khiến mặt đất cạnh nó lõm thành một hố sâu, tầm mắt dần mơ hồ, cơ thể không ngừng run rẩy, miệng vừa hé mở, vết máu sẽ không ngừng rỉ ra.
    Khi chứng kiến cảnh Giới Sân ngồi trên tảng đá đút cho Tinh Nhan một viên đan được, thì đôi mắt bỗng trợn to.
    "Các ngươi,..” hắn gian nan thốt ra, "Các ngươi có. . ."
    Gian tình!
    Đối mặt với ánh mắt của hắn, hòa thượng nở nụ cười tràn trề từ bi thánh khiết, “A Di Đà Phật."
    "Thí chủ, tuệ nhãn."
    Cuối cùng, cũng không phải là câu nói đùa nữa.
    Từ bi cái chân! Thánh Khiết cái quỷ! Tuệ nhãn cái cái rắm!
    Kẻ kia bị tức đến nghẹn cả họng, chỉ có thể hổn hển thở mấy tiếng, rồi không cam tâm nhắm mắt lại.

Tác giả có lời muốn nói: Luận một cái đại sư bản thân tu dưỡng:
Chính đạo: Giới sân! Mau giết nàng!Giới sân: Thí chủ nói đùa .
Giới sân bày tỏ: Chúng thí chủ đều rất thích nói giỡn.

----- Hết chương 37 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận