*Editor: Fuurin
*Ed: lâu ngày quá, lại thấy thèm chút cẩu lương nên mình update tiếp bộ này. Đảm bảo chỉ có thính, ngọt, và ngọt hơn thôi hehe.
Từ bi cái chân! Thánh Khiết cái quỷ! Tuệ nhãn cái cái rắm!
Kẻ kia bị tức đến nghẹn cả họng, chỉ có thể hổn hển thở mấy tiếng, rồi không cam lòng nhắm mắt.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại.
Nữ nhân kia là kẻ thức thời, hoàn toàn không có thêm bất kì hành động phản kháng nào nữa, thấy Giới Sân đã đút xong đan dược, khuôn mặt tái nhợt của Tinh Nhan chuyển biến tốt đẹp hơn khá nhiều, thì mới mở miệng thăm dò, "Đa tạ ơn cứu mạng của Thiếu Cung Chủ."
"Nếu Thiếu Cung Chủ có gì sai khiến, ta nguyện liều chết không từ."
Lúc nói ra những lời này, ngay cả giọng điệu nũng nịu cũng không dám sử dụng, mà thật sự thành khẩn như đang tuyên thệ lời thề.
Tinh Nhan chẳng thèm quan tâm hay quá để ý nàng ta vừa nói cái gì, chỉ thu lại dây đỏ trên eo nàng ta, nếu còn muốn chạy nữa, cùng lắm thì cắt đứt chân rồi xách về thôi.
Nàng quan sát nàng ta một lúc rồi nói, "Hợp Hoan Cung - Nguyên Sóng đúng không?"
Trong trí nhớ của nàng, vị Nguyên Sóng của Hợp Hoan Cung này cũng là một kẻ khét tiếng, Hợp Hoan Cung tu ma bằng cách song tu, mỗi một nam một nữ ở đây đều vô cùng xinh đẹp, chuyên sử dụng thủ đoạn mê hoặc là chính, quyến rũ cả người trong chính đạo lẫn tà đạo, sau đó song tu cùng bọn họ để hấp thu lấy tu vi.
Nhưng công pháp này cũng có chỗ hạn chế, dù sao đi nữa thì tu vi cũng là của người khác, bản thân có hút vào cũng sẽ không thành của mình được, cho nên tu vi sẽ không quá vững vàng, vì vậy khi hấp thu tu vi, phải chọn người có tu vi thấp hơn bản thân từ hai đến ba cấp.
Tu vi ở đây chính là điểm mấu chốt, nếu như gặp phải người có tu vi cao thâm biết bảo vệ tinh lực, thì công pháp này sẽ chẳng thể có đất dụng võ.
Chẳng qua nàng nhớ rõ nàng ta không phải là do chuyện tu vi, mà là một chuyện đặc biệt nổi tiếng mà sau này nàng ta sẽ trải qua.
- - đó chính là nàng ta vừa ý tu vi, của nam chính.
Mê hoặc nam chính không thành, liền dứt khoát trực tiếp thiết kế cho nam chính một cái bẫy to tại một bí cảnh trung cấp nào đó.
Nam chính vốn không coi nàng ta ra gì, vậy mà thiếu chút nữa đã bị lật thuyền trong mương, bởi vì nơi đó có tình quả, khi tình quả chín, tất cả dục vọng sẽ bị kích thích trong nháy mắt.
Đáng tiếc vẫn chẳng thể nào địch nổi hào quang của nữ chính, cuối cùng cô ta đúng lúc chạy tới, giết nàng ta, còn tiện thể cùng nam chính làm một lần chuyện tốt nữa.
Trong lúc nàng đang chìm vào suy nghĩ, nữ nhân kia thử cử động thân thể, phát hiện hoàn toàn không có vấn đề gì, ngay cả một cái cấm chế cũng không bị hạ.
... Nếu như nàng ta nắm chắc thời cơ, nói không chừng sẽ có khả năng có thể trực tiếp khống chế ngược lại nàng.
"Đúng thế, ta. . ." Nàng ta vừa suy nghĩ, vừa cẩn thận khởi động ma khí.
Ma tu làm gì có tình nghĩa hay chữ tín, chỉ cần có một tia cơ hội, sẽ chẳng ai lại đi buông tha cho nó cả.
Ngay lúc này, hòa thượng nãy giờ chỉ lần tràng hạt dường như phát giác được, hắn ngẩng mặt lên, ôn hòa cười với nàng ta.
Trong chớp mắt, toàn thân Nguyên Sóng lạnh toát, cảm giác bản thân giống như đang bị một con cự thú dữ tợn nhìn chằm chằm vậy.
Ma khí từ từ chậm lại, sau đó được lén lút thu hết, nàng ta cũng không dám còn bất kỳ điều gì giấu giếm, cung kính trả lời: “Ta là Nguyên Sóng."
Ma tu cũng là những kẻ tiếc mạng nhất.
Tinh Nhan lấy lại tinh thần, nhìn sang người bên cạnh, rồi chỉ ồ lên một tiếng, sau đó nở một nụ cười với Nguyên Sóng.
"Ta muốn một trái Tình quả."
Bàn tay rũ xuống củng Nguyên Sóng chợt run lên, nàng ta ngẩng đầu cung kính nói, “Ta sẽ chú ý tìm kiếm. . ." tin tức của nó.
Chỉ là, khi vừa ngẩng mặt lên, đối mặt với ánh mắt của Tinh Nhan, thì những lời sót lại đều như tắc lại trong cổ họng.
Ánh mắt kia mang hàm ý rất rõ ràng, ta biết ngươi đang giữ Tình quả, không cần nói thêm gì nữa đâu.
Giá trị của Tình quả là rất lớn đối với nàng ta, nàng ta dám dùng tu vi trung kì của mình đi hấp thu tu vi của nam nhân vừa nãy là nhờ đã từng nếm được một trái Tình quả, hiện giờ một trái trong tay này, chính là muốn để dành lúc lên cấp nguyên anh mới lấy ra ăn. . .
Nguyên Sóng lạnh cả người, không biết nàng ta đã sơ hở lúc nào mà làm nó bị lộ ra nữa.
Hiện giờ Tinh Nhan ghét nhất chính là lằng nhằng dông dài, khuôn mặt vui vẻ dần dần trở nên lạnh lẽo, "Đã nghĩ xong chưa?"
Động cơ của việc nàng cứu nàng ta vô cùng rõ ràng, đó chính là Tình quả.
Dù không biết kĩ từng chi tiết trong nội dung tác phẩm, nhưng lần này mấu chốt chính là nàng ta, nơi có cây Tình quả mọc nàng không cần biết, tất cả Tình quả còn dư lại cũng có thể để cho Nguyên Sóng cả, nhưng bây giờ, trái mà nàng ta đang giữ trong người nhất định phải thuộc về nàng.
Chỉ cần một trái này là đủ.
"Xong rồi." Cảm giác được chung quanh đã bắt đầu có sát khí, Nguyên Sóng lúc này không dám lại dài dòng thêm, lập tức lấy ra một cái hộp ngọc.
Nàng ta bỗng nhiên hiểu ra, hiện giờ nàng ta vốn không có tư cách đi cò kè mặc cả, Ma tu vốn chẳng kẻ nào nhân từ, nếu như không giao đồ ra, thì một giây sau, thứ chờ đợi nàng ta chỉ có phơi thây sưu hồn mà thôi.
Nộp nó ra có lẽ còn có đường sống, còn nếu không, thì chắc chắn phải chết.
Dù biết rõ nàng ta không dám giở trò, nhưng để phòng ngừa sơ suất, Tinh Nhan vẫn dùng ma khí bao lấy hai tay, sau đó mới nhận cái hộp, mở ra nhìn thử.
Xác nhận không lầm sau, khẽ gật đầu với nàng, trong lúc vui vẻ lãnh ý im hơi lặng tiếng biến mất.
Tiếp theo liền không quan tâm nàng phản ứng gì, cũng không có chuẩn bị chú ý người bên cạnh, lách mình hướng tới tiểu thú phương hướng bay đi.
Nữ tử vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền thấy nàng như thế phản ứng, lập tức tính phản xạ nhìn về phía giới sân.
"A Di Đà Phật." Hòa thượng cũng không có cái gì câu oán hận, niệm thanh phật hiệu, thế nhưng giống như đại cẩu giống nhau, ngoan ngoãn đi theo.
Nguyên sóng: ... . . . Trợn mắt há hốc mồm.
Cho nên bọn họ đến cùng cái gì quan hệ? !
***
Lúc Tinh Nhan đi tới, thì con thú nhỏ kia đang nằm co quắp trên mặt đất, hình như một tia sấm sét hồi nãy đã rút cạn tất cả sức lực của nó.
Cảm nhận được có người đang tới gần, nó liền chít chít kêu lên, đôi mắt màu tím lóng lánh ánh nước.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt nó.
Tiểu thú cố gắng dùng đầu cọ xát mũi chân trước mặt, dường như đang cầu xin cứu mạng.
Tinh Nhan quan sát nó một lúc, rồi bế nó lên, đưa vào trong người nó một tia ma khí, sau đó nhìn thêm một lúc, rồi đút thêm cho nó một viên đan dược.
Con thú này không biết thuộc giống gì, rõ ràng lúc đó nó phát ra thiên lôi, thứ vốn tương khắc với ma khí, vậy mà bây giờ tiếp nhận ma khí vào người, lại không có bất cứ biểu hiện gì là khó chịu cả.
Dường như đan dược cũng không có tác dụng là bao, nàng thử duỗi tay tiếp thêm cho nó chút ma khí, nhưng lần này lại không được.
"A Di Đà Phật, để bần tăng vậy."
Tiếng Phật hiệu đã nghe không biết bao nhiêu lần từ phía sau truyền đến, hòa thượng vươn tay ra.
Tinh Nhan cười nhìn hắn, vậy là hòa thượng cứ trước khi nói câu nào thì đều sẽ mở đầu bằng A Di Đà Phật phải không?
Nàng nâng tay đưa con thú nhỏ cho hắn, sự tiếc nuối hiện lên trên khuôn mặt.
Thật ra thì, giết hắn đi cũng rất tốt mà, sẽ không phải lo lắng xem hắn có đứng về phía người khác hay không, không phải sao?
Chỉ tiếc lần này vậy mà hắn lại không ra tay cản trở nàng.
Không vui tí nào.
Trong tay Giới Sân xuất hiện ánh sáng trắng, tiểu thú thoải mái chít chít rầm rì cả lên, toàn bộ cơ thể nằm nhoài ra trên tay hắn, trên khuôn mặt đầy lông xù cũng lộ rõ vẻ hưởng thụ.
Tinh Nhan nhìn cả hai vui vẻ hài hòa, liền lấy ra bản đồ nhìn lại, ngón tay trắng nõn chỉ vào một vị trí trên đó.
Nhìn sang một hướng, sau đó ngồi lên pháp bảo bay về phía đó. Nơi ấy là một mảng hoang vu, cũng không phải là địa điểm quá bí mật, chỉ là linh khí dày đặc hơn những nơi khác, nếu ở nơi ấy phóng ra thần thức của bản thân, có thể giúp rèn giũa phần nào.
Hơn nữa nơi đây dường như cũng không có vật nàng cần tìm, mà vẫn còn hai ngày nữa bí cảnh mới đóng lại, không bằng tới đó tu luyện vậy.
Ừm, chờ thêm chút nữa, tới lúc hắn đối đầu với mình, tới đó là có thể giết chết rồi nha ~
***
Không quá bao lâu, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Hòa thượng ngồi ở đóa hoa sen, tiểu thú cũng nằm sấp trên đó, chít chít gọi nàng, “Thí chủ, bần tăng và người chung đường, chi bằng hãy đi chung với nhau đi thôi."
"Ngươi biết ta đi đâu sao?" Tinh Nhan rũ mắt cười một tiếng.
Hòa thượng không trả lời ngay, chỉ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nàng, "Bần tăng và người chung đường."
Ánh mặt trời vàng kim chiếu vào sườn mặt hòa thượng, thánh khiết mà từ bi, khiến người ta mê muội, cảm giác tất cả những điều từ miệng hắn thốt ra đều là chân lý.
Tinh Nhan liếm liếm môi, ánh mắt lấp lánh, "Đại hòa thượng muốn cải tu ma đạo cùng ta sao?"
Nàng cố ý xuyên tạc ý tứ của hắn.
"A Di Đà Phật."
Giới Sân chắp tay trước ngực, "Đạo của bần tăng, từ lâu đã là của thí chủ." (*Ed: best thính *ôm tim*)
Phật tu tu luân hồi, tin vào tín ngưỡng, vài trăm năm Giới Sân lòng không gợn sóng, hắn cho rằng tín ngưỡng của bản thân là không thể phá vỡ, vậy mà trong chớp mắt thấy nàng, đã tan thành từng mảnh.
- - nàng mới là tín ngưỡng của hắn. (*Ed: Trời đất ơi, mỗi lần edit cái truyện này là bị nhồi một mớ cẩu lương luôn dị á :)) )
"Vậy cũng được." Giọng nói Tinh Nhan không nghe ra quá nhiều cảm xúc, dường như không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn.
Nàng ngồi trên pháp bảo, hai chân đung đưa. Chợt, nàng nhìn xuống mảng rừng phía dưới, bỗng nhiên lên tiếng, “Này đại hòa thượng, phía dưới có người đang giết người đoạt bảo kìa."
Có muốn đi xuống nẫng tay trên không. . . Thật ra pháp lực của nàng hiện tại vẫn chưa được nha...
Tới khi nhìn rõ pháp bảo trên tay người nam nhân kia, Tinh Nhan liếm liếm môi, ồ vận may của nàng tới rồi ư?
Nàng vỗ vỗ pháp bảo, hướng tới vị trí của tên đó.
Tên nam nhân kia giết xong người, đang muốn rời đi, bỗng nhiên Tinh Nhan liền ra tay.
Ngọn roi màu đỏ một hóa thành hai, hai hóa thành ba, ở giữa không trung biến hóa thành hàng nghìn hàng vạn, chồng chéo lên nhau, sắc bén đánh tới người đó.
Nam nhân kia ngay lập tực cảm thấy không ổn, chợt nhích người một cái, tránh thoát roi ảnh đồng thời quay lại ném ra một bó lớn bùa chú.
Bùa chú lóe sáng liền lập tức bị roi ảnh ùn ùn kéo tới đánh tan.
Nam nhân lạnh cả người, nhanh chóng rút lui, từ rút lui vừa suy nghĩ, sau đó ngay lập tức dùng tốc độ cực nhanh chạy về một hướng.
Hắn ta không phải kẻ ăn chay, sống sót được nhiều năm như vậy, những thứ khác có thể không bì nổi, nhưng bản lĩnh chạy trốn tuyệt đối là số một.
Chỉ chớp mắt hắn ta đã chạy ra khỏi phạm vi roi ảnh, sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa, mắt thấy mình đã sống sót , ánh mắt hắn xẹt lên tia mừng rỡ.
Đúng lúc này, một chưởng Kim Quang Phật Thủ bỗng nhiên đè xuống.
Rõ ràng người xa tận chân trời, nay chỉ trong chớp mắt lại xuất hiện ở trước mặt.
Đồng tử nam nhân kia co rút.
... Sau một khắc, ngay cả một tiếng cũng không thể thốt lên, cứ vậy mà gọn gàng mất đi ý thức.
Tinh Nhan mất hứng nhìn bàn tay của chính mình, xém chút nữa để người chạy mất rồi.
Lau lau vết máu trên khóe miệng, nhìn về phía người kia, nhếch môi, “Đại hòa thượng, Phật Tổ cho phép ngươi sát sinh ư?"
"A Di Đà Phật, "
Giới Sân lưu loát thu tay lại, ôn hòa cười một tiếng, "Ngã phật từ bi, Phật Tổ sẽ không nhẫn tâm trừng phạt bần tăng."
Tác giả có lời muốn nói: Phật tổ: Lão tử từ bi cái rắm!
--- Hết chương 38 ---