Cạch...!Cạch...!Cạch...
Hàn Tịnh nheo mắt nhìn bản báo cáo kiểm tra, tay vẫn cầm chiếc bút bi gõ vào bàn như lần trước.
Cô ấy nhìn có vẻ đang hơi khó chịu thì phải.
"Mộc Doãn, cô rảnh rỗi quá à?"
"...!Hả?" Bất ngờ trước câu hỏi của đối phương, tôi chỉ biết thắc mắc.
"Mới mấy ngày trước cô vừa đi khám, hôm nay lại khám tiếp?" Hàn Tịnh đặt tờ báo cáo xuống bàn rồi bỏ luôn chiếc bút bi vào lại hộp.
"Tôi thật sự bị bệnh mà? Chắc chắn kết quả kiểm tra lần trước không đúng."
Hàn Tịnh chỉ biết đặt tay lên trán mà xoa hai bên huyệt thái dương, cùng với một tiếng thở dài bất lực: "Vậy cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Tôi trả lời: "Cô là bác sĩ!"
"Hay là thế này đi." Hàn Tịnh ngả người về sau, tựa lưng vào ghế: "Cô nghe lời bác sĩ, đến tìm chuyên gia tư vấn đi có được không? Bệnh này của cô đến cả bác sĩ cũng bó tay đấy!"
Chẳng lẽ bản báo cáo kiểm tra sức khỏe định kì vẫn giống như lần trước?
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì mà giống hệt lần trước, như một người mộng du thần trí không tỉnh táo đi thẳng về nhà.
Tôi có nên tìm bác sĩ tâm lí hay chuyên gia tư vấn mà Hàn Tịnh đã nói không nhỉ?
Nhưng như vậy hóa thành tôi là người đã sai còn cố chấp à?
Vừa mới về đến trước căn hộ thì thấy dáng người đàn ông cao lớn đứng ngay trước cửa.
Là Châu Thời Diệc sao?
Tôi đang muốn tránh mặt anh ta kia mà.
Tôi quay lưng, rón rén bỏ đi nhưng chỉ được khoảng chừng vài bước thì có giọng đàn ông lên tiếng làm tôi giật mình suýt văng luôn quả tim ra bên ngoài.
"Này nhóc!"
Sao cái giọng này nghe chua ngoa như hạng đàn bà chợ búa ấy nhỉ? Cái giọng khiến người ta phát ghét đây mà.
"Anh đến đây làm gì?" Tôi quay lại hỏi Mộc Cảnh Trì, mới nãy nhìn bóng lưng còn tưởng là Châu Thời Diệc không đó chứ.
"Mở cửa đi!" Mộc Cảnh Trì nghiêng đầu về phía cửa căn hộ, đôi tay lười nhác mà không một giây nào rời được hai bên túi quần.
Tôi nhướn mày, có ý khiêu khích ông anh trai: "Không đấy?"
Mộc Cảnh Trì liền đi lại, nhìn đôi chân dài gần một mét rưỡi đang sải bước thế kia chỉ biết làm người ta thêm thèm thuồng.
Nói thật thì chiều cao của tôi theo gen mẹ, chỉ gần một mét 70 mà thôi.
"Ếy ếy? Làm gì đó?" Bất ngờ trước hành động đột ngột, tôi chỉ biết ngạc nhiên mà thốt lên.
Mộc Cảnh Trì túm lấy cổ áo sau của tôi rồi kéo người về hướng cửa căn hộ.
Đến nơi còn không quên nắm chặt lấy cổ áo phòng ngừa tôi chạy mất.
"Mở đi!"
Đã vậy máu trong người tôi từ từ sôi lên não, bắt đầu một cuộc chọi nhau bằng ngữ điệu như chó với mèo.
"Không thích!" Tôi nhướn mày, mở to đôi mắt khiêu khích Mộc Cảnh Trì.
Nhưng có vẻ ổng không để tâm đến lời tôi mà trực tiếp cầm lấy hay bàn tay đang nắm chặt lấy dây đeo túi xách.
"Này...?" Tôi bất ngờ chưa chuẩn bị được gì.
Mộc Cảnh Trì đã dùng từng ngón tay một để thử mở khóa cửa, hai anh em cứ thế mà một người vùng vẫy một người ấn chặt.
Chỉ một lát sau, tiếng "Ting" từ ổ khóa vang lên, cửa phòng được mở ra theo ý muốn của anh trai tôi.
Tôi chỉ biết bất lực đứng nhìn Mộc Cảnh Trì đang đi vào rồi cũng lẽo đẽo bước theo sau.
"Được phết nhờ? Chọn căn hộ đẹp đấy!"
Mộc Cảnh Trì ngó sơ qua khắp phòng khách, cũng tiện thể liếc mắt xuống nhìn phía bên dưới, nơi đầy những con xe đi lại.
Sao tôi quên mất chuyện này được nhỉ? Mộc Cảnh Trì có chứng sợ độ cao kia mà?
"Anh!" Tôi rón rén, nhẹ bước lại chỗ Mộc Cảnh Trì rồi hét vào tai ổng.
Giật mình trước âm thanh vừa to lại còn truyền thẳng vào tai, anh trai tôi lập tức có phản xạ áp sát người vào tường kính trong vô thức.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã chơi ngu, bởi tường kính của chung cư này được làm hoàn toàn theo cơ chế của kính ghép cường lực cực kì an toàn, nên không có chuyện dễ dàng hỏng hóc được đâu.
"Anh, nhìn xuống dưới chân thử xem!"
Chưa hết bàng hoàng vì hành động của tôi, Mộc Cảnh Trì đã liếc mắt xuống dưới chân, ở đây mới là chỗ nhìn rõ ràng toàn cảnh phía bên dưới.
Nhìn đôi chân dài mà tôi ao ước nằm mơ thôi cũng muốn có được đang run cầm cập vì chứng sợ độ cao, đã vậy sợ quá còn không thể liếc mắt nhìn đi chỗ khác.
Tôi bật cười thành tiếng rồi ngồi xuống, ôm lấy gối nhỏ trên sofa mà đắc ý.
"Để xem anh còn có sức lực mà đấu khẩu với em nữa không?"
Đang lúc tôi cho là mình đã chiến thắng Mộc Cảnh Trì đến nơi thì đường gân xanh trên thái dương ảnh hiện rõ mồn một.
Mộc Cảnh Trì đi lại, giựt lấy cái gối mà tôi đang ôm.
Một cú đánh có sức mạnh vừa phải giáng ngay xuống đầu tôi, tôi lập tức đưa tay lên ôm đầu rồi nhảy bật, đứng trên sofa mà lớn tiếng.
"Mộc Cảnh Trì, anh dám đánh em?"
Máu trong người sôi sùng sục, tay tôi nổi cả gân xanh rồi khom người cầm lấy cái gối khác đánh trả lại đối phương.
"Anh có biết chỉ vì anh suốt ngày đánh vào đầu em mà khi thi đại học em không được vào trường tốt hàng đầu không hả?"
Thế là cuộc chiến giữa chó và mèo nổi ra, hai người cầm gối phang nhau chạy từ góc này cho tới góc khác, cảnh tưởng hỗn loạn vô cùng.
"Đừng có mà dùng việc đó biện minh cho hành động ngu dốt của mày, chứ không phải trước kì thi đại học mày đi tỏ tình với người ta, nhưng lại bị từ chối rồi ảnh hưởng tới tinh thần mới thi trượt đó sao?"
Lại một cú đánh vang lên tiếng "Bụp" thật lớn vào vai, tôi như bốc khói chỉ biết lao đầu vào đánh trả lại Mộc Cảnh Trì.
"Ai nói với anh? Còn nữa, anh đánh em có tin em mách mẹ không?"