Sáng sớm ngày hôm sau, khi thức dậy tôi cảm thấy mình như đã quên béng mất chuyện gì đó, từ tối qua đến giờ mãi mà chẳng nhớ ra.
Vừa mới vệ sinh cá nhân xong thì tiếng hắt xì thật to truyền đến tai tôi, tôi giật mình.
Chẳng lẽ Châu Thời Diệc còn chưa rời đi?
Chân tôi rón rén đi lại trước cửa phòng ngủ rồi mở hé để quan sát tình hình bên ngoài.
Sao mà lạnh vậy?
Hơi lạnh như đang ngồi trong cái tủ đông áp thẳng vào mặt tôi, lúc này tôi mới vội vàng chạy ra phòng khách xem remote máy lạnh.
Tôi há hốc mồm, ngạc nhiên vì hôm qua mình còn chưa chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa, chỉ số bây giờ là 18° và đang trong chế độ cool.
Châu Thời Diệc chỉ mặc đúng mỗi chiếc áo sơ mi mỏng và chiếc quần âu đen, lại còn nằm dưới sàn cộng thêm nhiệt độ của căn phòng nữa.
Kiểu này anh ta không bị cảm mới là lạ đấy.
Đang ngẩn người thì có tiếng sột soạt phát ra, tôi giật mình nhìn về phía Châu Thời Diệc, thấy anh đang mơ màng thức giấc liền nhanh tay chỉnh máy lạnh về lại chế độ cũ.
Tôi giả bộ điềm tĩnh, nghiêm giọng nói với anh ta: "E hèm, dậy rồi thì lết xác về nhà đi!"
Châu Thời Diệc ngồi dậy, tay đặt lên trán khẽ xoa đầu.
"Sao tôi lại ở đây?"
"Ồ, vậy là tỉnh rồi muốn phủ bỏ việc mình đã làm à?" Tôi phát cáu, rồi suy nghĩ lại.
Hay là chơi anh ta một vố nhỉ?
Châu Thời Diệc làm ra bộ mặt khó hiểu nhìn tôi: "Tôi làm gì?"
"Nửa đêm đến gõ cửa căn hộ nhà của một cô gái độc thân, ôm cô gái đó khóc sướt mướt rồi còn định đi vào phòng ngủ của cô gái đó nữa!"
Châu Thời Diệc nhìn tôi, lại còn giả vờ cười nữa chứ.
"Vậy à, vậy...!gây phiền phức cho cô rồi!"
Cái bản tính mê trai lại bắt đầu trỗi dậy bên trong con người tôi, tôi lấy điện thoại ra rồi mở mã QR weichat.
"Kết bạn weichat đi?"
Chắc chắn Châu Thời Diệc sẽ thấy áy náy khi hôm qua tự ý ngủ lại nhà của một cô gái nên sẽ dễ dàng đồng ý thôi, sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được?
Châu Thời Diệc lấy điện thoại từ trong túi quần ra, có lẽ do tác dụng của rượu chưa hết nên phải mất một lúc mới mày mò xong để mở weichat lên quét mã.
"Tôi về trước, cảm ơn!"
Anh ta loạng choạng đứng dậy, lắc lắc cái đầu cho thông não rồi đi ra khỏi căn hộ.
Tôi đứng đờ ra đó cười tủm tỉm, nhìn tên weichat vừa mới kết bạn được.
"Châu...!Thời Diệc!"
"Anh định sẵn làm người của bà đây chắc rồi!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Xế trưa, tôi và Tử Khâm hẹn nhau đến một quán ăn mới khai trương, nghe nói quán này chuyên về làm lẩu và còn rất đông khách.
Cố lắm Tử Khâm mới dành được hai suất, tất nhiên người đầu tiên mà cậu ấy nghĩ ngay tới chính là tôi rồi.
Quán này nằm ngay trong con hẻm ít người và xe cộ đi lại, chẳng lẽ họ không đủ kinh phí để thuê chỗ tốt hơn? Nhưng theo tôi quan sát thì cách bày biện và bố trí không gian bên trong rõ ràng có dư sức mở một cửa tiệm ngay trung tâm thành phố để có nhiều người biết đến.
"Tớ nói cậu nghe, lát nữa đi vào phải tém tém một chút.
Chủ tiệm này không thích những người giàu có."
Tử Khâm ghé sát vào tai tôi mà thì thầm, tôi lấy làm lạ hỏi thử cô:
"Tại sao?"
"Nghe nói ông chủ này từng mượn rất nhiều tiền của bọn cho vay nặng lãi, đột nhiên bọn họ đến đòi ổng khi mà ổng chưa có tiền để trả.
Thế là cả đám nhốt ông chủ vào hầm tối, mà ông ấy lại mắc hội chứng sợ không gian kín."
Nghe xong thì tôi liền xuýt xoa, chắc hẳn lúc đó ổng phải sợ lắm nhỉ? Hèn gì Tử Khâm dành mãi mới có được hai suất.
Nhưng chỉ vì vậy mà ghét những người giàu có thì cũng hơi quá.
Hai chúng tôi mở cửa đi vào, nhân viên làm việc cực nhanh chóng, quán này đông khách tới vậy mà dễ dàng sắp xếp cho chúng tôi chỗ ngồi.
"Ếy? Chẳng phải là người yêu cũ của tôi đây sao?"
Nghe thấy có tiếng đàn ông nói bên tai mình, chỉ vì tính hóng hớt mà tôi quay mặt qua xem xem có chuyện gì.
Không thấy thì còn đỡ, vừa thấy tôi đã suýt nôn miếng thịt bò vừa cho vào trong miệng.
Trước mặt tôi đây là gã người yêu cũ tên Phó Hy mà lúc trước tôi đã nhắc đến, hắn một tay ôm vai cô gái trẻ bên cạnh, một tay đút vào trong túi quần mà làm ra cái bộ mặt chế giễu nhìn tôi.
Tử Khâm ngồi đối diện, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm mà chẳng hiểu cái quái gì, rồi lại đưa đôi mắt lá răm liếc nhìn Phó Hy đang đứng lù lù ở đó.
"Ai vậy?"
Tử Khâm một tay che miệng, nhấc người lên nghiêng sát lại chỗ tôi mà tò mò.
Tôi nheo mắt, cau mày lại trả lời: "Người yêu cũ!"
Theo cái tính của Tử Khâm thì lúc này chắc chắn trong lòng đang nghĩ số tôi nhọ dữ thần.
Tôi bắt đầu không biết nên nói gì, lùi không được mà tiến chẳng xong, nói cách khác cũng giống như câu tiến thoái lưỡng nan vậy đó.
Lúc này, cô gái đi bên cạnh Phó Hy bắt đầu lên tiếng: "Em có nghe Hy Hy nhắc đến chị, cảm ơn chị đã nhường anh ấy cho em nhé?"
Cơn buồn nôn bất ngờ ập tới, ai có thể mang cặp đôi vô liêm sỉ này đi có được không? Câu nói đó làm tôi suýt sặc cả miếng thịt bò đang nhai trong miệng, may mà chưa kịp phun thẳng ra ngoài.
"Cô bé này thích ăn rác vô cơ nhỉ?" Tôi cười rồi nhìn Tử Khâm mà nói.
Linh cảm như sắp có dưa để ăn, nét mặt Tử Khâm bắt đầu tươi rói suýt nữa thì cười theo tôi.
Mặt cô gái kia cứng đờ, bắt đầu bực bội trong lòng mà nhảy dựng lên.
"Chị nói ai là rác thế hả?"
"Ai nghe không thuận thì chính là người đó đó!"
Mắt tôi lại liếc lên nhìn Phó Hy, rồi liếc xuống nhìn phần thân bên dưới của hắn, tôi phải chiếm quyền chủ động mới được.
"Động vật giống đực sống bằng nửa thân dưới hôm nay rảnh nhỉ? Không đi làm tình dạo nữa sao?"
Bất ngờ vì câu hỏi của tôi, Phó Hy lập tức quay sang huơ tay loạn xạ, mồm thì không ngừng lắp bắp mà cố biện minh.
"K...!Không phải như em nghĩ đâu bé cưng, th...!thật đó, tin anh đi!"
Cô bé kia mới vừa nãy thôi mặt còn cười tủm tỉm mà mấy giây sau liền trợn mắt nhìn Phó Hy rồi gạt mạnh bàn tay của hắn đang ôm lấy bả vai cô ta.
"Tra nam!"
Tiếng "Chát" lớn vang lên, áp đảo luôn bầu không khí ồn ào của cửa tiệm.
Mọi khách khứa đều đổ dồn ánh mắt tập trung vào đôi tình nhân nhỏ.
Cô gái kia lập tức bỏ đi, để mặc cho Phó Hy đứng giữa vô vàn những cặp mắt đang lườm nguýt hắn.
"Mộc Doãn!"
Tên động vật giao phối dạo này bắt đầu thẹn quá hóa giận mà lớn tiếng.
Tôi cũng nào có chịu thua? Tôi ngoái nhẹ cái lỗ tai rồi than phiền:
"Aish, tôi biết là tên tôi hay rồi nên nhỏ giọng thôi chứ!"
Phó Hy tức đến xanh mặt: "Cô...!"
Cuối cùng cũng chẳng làm gì được tôi nên đành tức giận bỏ đi, đây gọi là người không phạm ta ta không phạm người, lờ đi không phải tốt rồi sao? Haiz, đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống.