Nghe những gì mà Mã Cơ nói, Hàn Mặc Vũ đơ người ra vài giây.
Như có một thứ gì đó thúc giục anh, anh mới giật mình buông điện thoại xuống, vội vã chạy ra ngoài.
Có thật là Lạc Ly của anh đang ở đây không? Cho dù là anh hoa mắt cũng được, nhưng làm ơn hãy để cho anh được nhìn thấy cô, dù chỉ một chút thôi cũng được.
Ở dưới cổng, Lạc Ly vẫn không hề hay biết sắp có nguy hiểm ập tới mình, cứ đứng thẫn thờ.
Phía bên kia Mã Cơ cũng không dám xuất hiện vì sợ làm kinh động đến cô, khiến cho cô sẽ lại bỏ đi tiếp.
Một lát sau, Lạc Ly mới ổn định lại tâm trạng của mình.
Cô ngắm nhìn cũng được một lúc rồi, để tránh bị phát hiện ra, cô nên nhanh rời đi thôi.
Nhưng cô vẫn muộn một bước, Hàn Mặc Vũ đã chạy một mạch thật nhanh xuống dưới nhà, hốt hoảng gọi tên của cô:
- Lạc Lạc!
Giọng nói quen thuộc ấy đang gọi tên của cô, là Hàn Mặc Vũ, anh xuất hiện rồi.
Lẽ ra cô phải nhanh chóng bỏ chạy thật nhanh, tuyệt đối không được để cho anh bắt lấy mình.
Thế mà hai chân cô cứ như bị chôn ngay tại chỗ, mãi chẳng thể nào cử động được.
Không được rồi, cứ như thế là sẽ hỏng mất.
Lạc Ly cứ đứng thế như trời trồng, giương mắt nhìn Hàn Mặc Vũ bước đến trước mặt mình.
Ở phía bên kia, Mã Cơ cũng mừng thay boss của mình, cảm động tới nỗi rơi nước mắt:
- Boss à, lần này phải tự dựa vào anh rồi đấy!
Mã Cơ âm thầm lẩm bẩm, sau đó cũng biết điều mà tránh đi, để lại cho Lạc Ly và Hàn Mặc Vũ không gian riêng.
...
Lạc Ly không hiểu vì sao bản thân lại ngoan ngoãn để mặc cho Hàn Mặc Vũ dắt lấy tay mình, theo anh bước vào nhà.
Dù cho lúc đó cô đã hùng hồn khí thế như nào thì bây giờ đứng trước mặt anh, cô cũng chỉ giống như một con cún đã làm sai.
Mà Hàn Mặc Vũ cũng không nói gì thêm, suốt quãng đường đi chỉ im lặng.
Nhưng theo kinh nghiệm "nhiều năm" của cô, chắc chắn anh đang chuẩn bị cho một cơn thịnh nộ ập tới.
Thậm chí cô còn cảm nhận được bàn tay to lớn của anh trở nên lạnh lẽo.
Lạc Ly không phải kiểu người ngồi yên chờ chết, đã lỡ rơi vào hang "cọp" rồi, bây giờ cô đành phải nghĩ cách dỗ dành anh thôi.
- Mặc Vũ...
Lạc Ly yếu ớt lên tiếng, vừa nói cô vừa lén lút liếc nhìn anh một cái, trong lòng đã hoảng sợ tới đỉnh điểm.
Tiêu rồi tiêu rồi, lần này chắc chắn sẽ là một cơn thịnh nộ.
Lạc Ly âm thầm nhắm mắt lại, cam tâm tình nguyện chờ những gì tiếp theo sẽ ập đến với mình.
Nhưng mãi cô cũng chẳng thấy anh nói gì cả, chỉ đột ngột cảm nhận được bàn tay anh đang khẽ vuốt ve mái tóc cô, rồi chạm sang vành tai nhỏ xinh kia.
Lạc Ly hơi giật mình một chút, cơ thể phản ứng hơi thái quá.
Nhưng dù vậy thì cô cũng không dám mở mắt ra, bởi vì cô sợ bản thân mình sẽ đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia của anh.
Hàn Mặc Vũ dường như không có ý định buông tha cho cô, anh càng ngày càng lấn tới, cuối cùng là cúi xuống ngậm lấy đôi môi run rẩy của cô, hung hăng trừng phạt.
Lạc Ly vừa run rẩy cũng vừa có chút hưng phấn.
Thật đáng xấu hổ mà, là do cô thời gian qua không có gần gũi với đàn ông, mỗi lần nhớ tới anh, cô lại chỉ có thể tự mình xử lí.
Đây là bí mật lớn nhất của cô, nhưng cũng là điều mà Hàn Mặc Vũ biết rõ nhất.
Con người thật của cô, cô đã luôn giấu rất kĩ, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc bị lòi ra trước mặt anh.
Cảm nhận được nụ hôn của Hàn Mặc Vũ càng ngày càng tiến xa hơn, tay anh cũng bắt đầu không yên phận.
Cô cố gắng dùng chút lí trí còn lại của bản thân, liều mạng ngăn cản:
- Đừng mà...
Nhưng không phải nói như vậy thì Hàn Mặc Vũ sẽ vui vẻ buông tha cho cô.
Cô chỉ thấy anh bật cười, nụ cười trầm thấp nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Bế bổng cô lên, anh một tay gạt phăng đồ trên bàn ra, đặt cô xuống, hai tay chống lại bao vây lấy cô.
- Sao thế, không phải bỏ trốn rất vui vẻ sao?
Hàn Mặc Vũ cất một câu châm biếm, tuy bên ngoài cười cười nhưng bên trong đang rất tức giận đây.
Nói rồi anh lại đưa tay xuống phía dưới bụng của cô, khẽ ấn ấn mấy cái.
- Ưm...
Lạc Ly hoàn toàn hoảng sợ, vô thức kêu lên một tiếng.
Động tác cố tình của anh rõ ràng khiến cho cơ thể cô sinh ra phản ứng, cô lúc này xấu hổ vô cùng.
Hoàn toàn mặc kệ chuyện mình sai, cô giơ tay đấm vào lồng ngực của anh:
- Lưu manh...
- Ai mới là lưu manh đây? Lạc Lạc, em xem cơ thể em thành thật quá này, ướt rồi!
Hàn Mặc Vũ vẫn giữ nguyên khuôn mặt cười cợt, vừa nói vừa đưa tay vào bên trong tiếp.
Lạc Ly giật mình thêm lần nữa, nhanh chóng muốn khép hai chân lại nhưng cũng đã muộn.
Nhìn thấy anh hoàn toàn là đang nghiêm túc, cô mới bắt đầu nhỏ giọng xin tha:
- Mặc Vũ, đừng như vậy...
Hàn Mặc Vũ coi như không nghe thấy, vẫn tiếp tục công việc của mình.
Nhưng anh chỉ đang cố tình dày vò cô, hoàn toàn không muốn cô được thoải mái.
Cái kiểu nửa vời này thật đáng chết, khó chịu quá đi mất.
Lạc Ly thở dốc, cố gắng bịt chặt miệng mình lại.
- Nói đi, lúc này đừng có im lặng như hến!
Hàn Mặc Vũ nhíu mày, dường như là đang hỏi tội, ý tứ uy hiếp rõ ràng.
- Ưm...!em...!em sai rồi.
Anh tha cho em có được không?
- Mơ tưởng!
Hàn Mặc Vũ đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho Lạc Ly chỉ với một câu như vậy, hoàn toàn không đủ để anh nguôi giận.
Anh dứt khoát rút bàn tay của mình ra, lườm cô một cái, anh lại đột ngột cúi xuống cắn lấy hàng xương quai xanh của cô:
- Hư hỏng như vậy, phải trừng phạt nặng!.