Sau ba tiếng búa chốt hàng, Lê Chi Dung nhìn Diệp Châu Hạ với vẻ không chắc chắn.
"Vậy được rồi sao? Cô có chắc bà Tống này sẽ nhớ tôi chứ? Có nói chuyện được không đó?"
Đang nói chuyện thì có người gõ cửa phòng.
Dì Phương đi ra mở cửa, một người đàn ông mặc vest và mang giày da bước vào, trông như một trợ lý.
"Là bà Thiệu phải không ạ. Bà chủ chúng tôi bảo tôi đến chào bà một tiếng. Cảm ơn bà đã có lòng nhường lại sợi dây chuyền vừa rồi."
Lê Chi Dung nở nụ cười tươi như hoa: "Không thể giành món đồ người khác thích được? Bà Tống đã thích như vậy thì tôi sao có thể làm mất hòa khí lẫn nhau được."
“Đúng thế.” Trợ lý đưa ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: “Đây là một chút lòng của bà chủ chúng tôi, có thể coi như là bù đắp lại sợi dây chuyền bà không mua được vừa nãy.”
"Khách sáo rồi, khách sáo rồi."
Lê Chi Dung vui vẻ nhận món quà, hoàn toàn không biết rằng đây là ngầm từ chối giao du về sau này.
Diệp Châu Hạ cau mày, sau khi nghe thấy một số động tĩnh từ phòng bên cạnh, liền đứng lên.
"Mẹ, con đi vệ sinh."
“Đi đi.” Lê Chi Dung nhận một vòng tay có rất giá trị, tâm trạng rất vui.
Trong nhà vệ sinh.
Diệp Châu Hạ chỉnh lại đầu tóc trước gương, sau khi có tiếng dội nước từ buồng vệ sinh bên cạnh, một người phụ nữ duyên dáng bước ra, rõ ràng đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng dáng dấp được chăm sóc vô cùng kỹ càng, khoác trên người chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây đóng thùng quần ống rộng cạp cao. Cả người toát lên vẻ vô cùng lão luyện.
Ánh mắt Diệp Châu Hạ nhìn vào trên cổ bà, cô do dự hỏi:
"Đây có phải là món hàng mà bà vừa đấu giá được không?"
Bà Tống lạnh lùng gật đầu rồi rời đi.
“Xin đợi một chút.” Diệp Châu Hạ ngăn bà lại.
“Có chuyện gì à?” Bà Tống tỏ vẻ không vui.
Trước giờ bà không thích lãng phí thời gian cho những người không quen biết.
"Bà đi ra ngoài thế này nếu bị phóng viên chụp ảnh lại thì ngày mai e là sẽ trở thành trò cười trong giới mất. Tôi sợ vị trí người sáng lập tạp chí thời trang của bà cũng bị nghi ngờ."
“Ý cô là gì?” Bà Tống cau mày.
"Trên cổ bà đang đeo sợi “nước mắt quý giá của nàng tiên cá” vừa đấu giá được của cô chủ nhà họ Cố đúng không?"
Bà Tống không hề giấu giếm, thậm chí còn sốt ruột nhìn cô.
“Cô Cố chưa từng đeo dây chuyền này bao giờ. Bà biết tại sao không?” Diệp Châu Hạ cố tình mập mờ gây tò mò, còn giả vờ tình cờ nhắc đến Cố Quỳnh Cúc.
“Cô quen Quỳnh Cúc à?” Vẻ mặt bà Tống càng thêm mất kiên nhẫn, bà nhìn Diệp Châu Hạ.
Cố Quỳnh Cúc và bà Tống có ối giao hảo vô cùng tốt, việc nhắc đến Cố Quỳnh Cúc chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của bà.
"Không dám nói là quen, nhưng tôi vừa xem lại sách nghiên cứu cổ, sợi “nước mắt quý giá của nàng tiên cá” mà cô Cố sưu tầm được này hoàn toàn không phải là dây đeo cổ."
"Cái gì?"
“Nó là vòng đeo trán.” Diệp Châu Hạ cười nhẹ, từ trong điện thoại rút ra mấy tấm hình vừa tìm được.
“Chắc do cần phải làm kiểu tóc rườm rà để phối với loại vòng đeo trán này nên cô Cố thấy phiền và mới chưa đeo bao giờ”.
Bà Tống nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt thay đổi, trong lòng lúc này có chút không vui.
"Người bán đấu giá không nói rõ ràng, họ đã quảng cáo rất nhiều từ trước đó một tuần. Tôi đến đây vì nó. Họ muốn tôi trở thành một trò hề à?"
“Chuyện này thì tôi không biết.” Diệp Châu Hạ không cần thiết phải che đậy lỗi của Lục Quyền Huy, mà chỉ nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
"Mẹ chồng tôi cũng vì sợi dây đeo trán này mà đến đây, vậy nên tôi mới biết nhiều về nó hơn chút, có đều, thật đáng tiếc vì cuối cùng vẫn là bà mua được nó."
Ánh mắt bà Tống đảo qua, sắc mặt có chút cải thiện: "Cô là con dâu nhà họ Thiệu?"
Diệp Châu Hạ gật đầu, hạ giọng nói:
"Đúng thế, vừa rồi làm phiền đến bà, thật ngại quá. Nhân lúc còn chưa có nhiều người nhìn thấy, bà tháo ra đi, tôi sẽ không nói với ai đâu."
"Cái gì mà phiền với không phiền chứ." Bà Tống là một người sảng khoái: "Nhờ cô đã nhắc nhở tôi mới đúng đó. Nếu không thì như cô nói đó, chắc lên cả tin tức vì mất mặt mất thôi."
Diệp Châu Hạ cười khiêm tốn.
"Nếu bà không phiền, tôi sẽ tạo cho bà một kiểu tóc phù hợp với sợi dây này. Một mặt có thể thực sự giúp được bà. Mặt khác, tôi cũng rất thích sợ dây đeo trán này, muốn xem xem nếu phối với kiểu tóc tự tôi bới thì nó sẽ trông ra sao. "
“Cô biết làm tóc à?” Vẻ mặt bà Tống có chút ngạc nhiên pha vui mừng: “Cô có cần dụng cụ gì không? Tôi sẽ cho người đem tới”.
"Không cần, kiểu tóc này tuy bới có hơi phức tạp, nhưng đều làm bằng tay cả. Cứ dùng hai cuộn tóc tôi mang theo là đủ."
Bà Tống vừa bị chỉ ra là đeo nhầm đồ trang sức, ít nhiều cũng cảm thấy hơi xấu hổ, lúc này Diệp Châu Hạ có thể giúp bà lấy lại thể diện, đương nhiên là bà vô cùng vui mừng.
Chỉ cần bà chịu ngồi xuống để cô giúp bà bới tóc, Diệp Châu Hạ sẽ có cách để trong vòng mười phút làm tóc này trở nên quen thân với bà.
Tính tình bà Tống, cô sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.
"Lúc nãy bà vừa nói có người đã tiết lộ cho bà từ trước một tuần rằng trongcuộc đấu giá từ thiện có sợ dây đeo trán này rồi à? Nhưng đây không phải là lô hàng cuối cùng không được công bố sao?"
Bà Tống là người dứt khoát, liền nói thẳng:
"Có người trong ban tổ chức đến nhà tôi nói, tên là Đàm Nguyệt Nhiên. Nghe nói đó là vợ mới cưới của tổng giám đốc điều hành hiện tại của tập đoàn Cố Thị, cũng làm thiết kế. Nếu không phải sợ dây đeo trán này thực sự đẹp mắt thì ai mà phí thời gian để đến một cuộc đấu giá nhỏ thế nỳ chứ."
Diệp Châu Hạ tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Thật sao? Cô ấy là nhà thiết kế mà không biết đây là sợ dây đeo trán à, cách sử dụng của phụ kiện trang sức không phải là khóa học bắt buộc dành cho nhà thiết kế sao?"
Bà Tống cau mày rồi chợt trầm mặc, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt dần sầm xuống.
"Hai vợ chồng này từng nhờ tôi giúp họ giới thiệu công việc làm ăn. Tôi từ chối nhiều lần rồi cứ cố tìm đến cửa, cứ tưởng là thật sự kiên trì không bỏ cuộc, thì ra là có ý này."
Diệp Châu Hạ không chỉ ra bất cứ điều gì, nhưng chỉ cần một vài câu nói đã khiến bà Tống nghĩ đến điều đó, tất nhiên, Lục Quyền Huy và Đàm Nguyệt Nhiên không hề cố ý đắc tội bà Tống, nhưng trong mắt bà, thế này đã là đắc tội rồi.
Hôm nay thực sự là có thu hoạch lớn ngoài mong đợi.
"Được rồi, bà xem xem có hài lòng không?"
"Nhanh thế à?"
Bà soi soi mình trong gương, không giấu được sự ngạc nhiên trong mắt.
"Thực sự luôn, nó trông đẹp hơn khi đeo như thế này hơn là đeo trên cổ."
“Cô đã giúp tôi rất nhiều, tôi phải cảm ơn cô mới được.” Bà Tống nhìn Diệp Châu Hạ, giọng điệu ý vị sâu xa.
Hai mắt Diệp Châu Hạ trong veo mở ra, mỉm cười không khiêm tốn.
"Chỉ là một sức nhỏ thôi. Nếu đã không còn việc gì nữa thì tôi phải đi rồi. Chắc mẹ chồng tôi giờ cũng đang tìm tôi."
Thấy cô thật sự định bỏ đi, bà Tống sững sờ một lúc rồi ngăn lại.
"Chờ đã."
Một tấm thẻ màu trắng đưa ra trước mặt Diệp Châu Hạ.
"Đây là số điện thoại cá nhân của tôi. Nếu không phiền thì kết bạn nhé. Sau buổi đấu giá, nếu rảnh thì tôi mời cô uống trà, coi như là cảm ơn sự giúp đỡ của cô hôm nay."
Thời điểm Diệp Châu Hạ nhận được danh thiếp, một tảng đá treo trong lòng cô thật sự được hạ xuống.