Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Giờ phút này, Tần Hạo không còn nhớ về nỗi buồn mỗi ngày chỉ được năm mươi tệ tiêu vặt nữa, mà cảm thấy vợ nhà mình vẫn là tốt nhất.

Lên tầng, đến văn phòng Tổng giám đốc, đèn trong phòng vẫn sáng, Tần Hạo gõ cửa.

“Vào đi!”

Trong giọng nói của Lâm Vũ Hân có chút mệt mỏi.

Tần Hạo đẩy cửa bước vào, Lâm Vũ Hân ngẩng đầu nhìn, thấy người đến là anh thì vẻ mặt trở nên vui vẻ nói: “Anh về rồi à! Sao bây giờ mới về vậy?”

Buổi chiều nghe Tần Hạo nói anh bị cử ra ngoài giải quyết công việc, Lâm Vũ Hân không nghĩ gì nhiều, cũng không có thời gian đi lo chuyện của anh, bây giờ mới nhớ ra.

Nhìn thấy đồ ăn khuya trong tay Tần Hạo đang tỏa hương thơm lừng, cô không khỏi cảm động vô cùng, cười nói: “Mua cho em à?”

“Chứ sao!”, Tần Hạo đi đến, để đồ ăn trước mặt Lâm Vũ Hân.

“Ngoan thế!”

Tâm trạng Lâm Vũ Hân rất vui vẻ, dường như những mệt mỏi của một ngày làm việc vất vả đã được quét sạch, cô dừng công việc và bắt đầu ăn.

“Xong việc chưa?”, Tần Hạo đi tới sau lưng cô, hai tay rất tự nhiên đặt lên vai cô, thấy Lâm Vũ Hân không từ chối, trong lòng Tần Hạo rất vui mừng.

“Còn chưa xong cơ, chắc vẫn phải mất một lúc nữa, mà thôi, tẹo nữa đem về nhà làm! Giờ về cũng muộn rồi, chắc em gái đang lo lắng!”, Lâm Vũ Hân ngẩng đầu cười với anh, rồi cúi xuống tiếp tục ăn.

Chiều nay bận rộn đến mức không có thời gian lo chuyện ăn uống.

Tần Hạo đau lòng nói: “Vợ vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, để chồng xoa bóp vai cho vợ!”

Nói xong, hai tay Tần Hạo bắt đầu hoạt động.

Lâm Vũ Hân bỗng nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sao hôm nay lại đối xử với mình tốt như vậy? Cô không khỏi nghi ngờ nói: “Tự nhiên lại ân cần như vậy, chắc chắn là có gian trá, nói đi, có mục đích gì?”

“Haizz, anh có mục đích gì được chứ, anh thương bạn gái mình cũng cần có mục đích à? Đừng có suốt ngày lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử nữa có được không hả?”

Khóe miệng Tần Hạo khẽ nhếch lên, trong nụ cười mang theo chút bất lực.

Lâm Vũ Hân sao tin được, nhưng mà, hiện giờ không biết thì thôi, chút nữa thể nào anh cũng nói.

“Anh ăn chưa?”, Lâm Vũ Hân thuận miệng hỏi.

Đến rồi!

Vẻ mặt Tần Hạo lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Chưa đâu!”

“Hứ?”, tay cầm đũa của Lâm Vũ Hân lập tức dừng lại, cô quay đầu hỏi: “Sao bây giờ vẫn chưa ăn thế? Em công việc bận rộn, muốn làm xong sớm về sớm nên không có thời gian ăn, còn anh bận việc gì vậy?”

“Anh không bận gì cả, chỉ là vừa mới từ khu công nghiệp về, ừm, không nói nữa, món này không biết có ngon hay không, anh không có đủ tiền nên chỉ mua một suất, nếu không ngon thì lần sau không mua nữa!”

Tần Hạo điềm nhiên như không chuyển chủ đề đến đồ ăn.

“Bao nhiêu tiền một suất thế?”, quả nhiên Lâm Vũ Hân đã bị trúng kế.

Tần Hạo thản nhiên nói: “Ba mươi tệ!”

“Ồ, mỗi ngày anh có năm mươi tệ tiền tiêu, vẫn còn thừa hai mươi tệ, sao không mua tạm thứ gì đó mà ăn?”

“Hai mươi tệ mua thuốc lá rồi!”

Tần Hạo vẫn nói một cách thản nhiên.

Lâm Vũ Hân nghe thấy thì bật cười.

“Tên gian xảo, chả trách vừa bước vào đã đối xử với em tốt như vậy, còn chủ động mát xoa vai cho em nữa, muốn xin thêm tiền đúng không?”

Lâm Vũ Hân quay người lại, tươi cười nhìn Tần Hạo.

Mặt Tần Hạo bỗng chốc xụ xuống, buồn rầu nói: “Vợ ơi, anh xin lỗi, hôm nay người đàn ông của em đã làm em mất hết mặt mũi rồi!”

“Sao thế?”

Lâm Vũ Hân tò mò hỏi.

Vì vậy, Tần Hạo mới miêu tả lại toàn bộ cảnh anh bị Văn Văn kéo đến nhà hàng ăn cơm rồi đáng thương bị Văn Văn khinh thường vì không có tiền thanh toán một cách sinh động, khiến người nghe đau lòng muốn rớt nước mắt, tội nghiệp quá đi!

Vòng vo một hồi, thì là tiền không đủ!

Đây mới là mục đích chính của Tần Hạo.

Vẻ mặt Lâm Vũ Hân bình lặng như nước, bỗng nhiên cô nghiêm giọng nói: “Đám người đó cũng ghê thật, ra ngoài ăn một bữa cơm công việc thôi mà tốn tận mấy trăm tệ, ha ha, đúng là coi tiền của công ty như giấy ấy nhỉ, mấy trăm tệ này gần bằng một ngày lương của cô ta rồi!”

Đãi ngộ của tập đoàn Triều Dương với nhân viên thuộc dạng tốt trong toàn thành phố, Lâm Vũ Hân tự cho rằng cô đã rất hào phóng với nhân viên rồi, không ngờ đám cấp dưới vẫn tham lam như vậy.

Chắn chắn đám nhân viên đi ra ngoài ăn một bữa công việc mấy trăm tệ đó, khi về công ty sẽ lấy danh nghĩa mời khách hàng để được hoàn trả, thậm chí việc khai khống hóa đơn cũng không phải là hiếm.

“Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng! Công ty cũng không phải là hội từ thiện!”, Lâm Vũ Hân cau mày suy tư.

Tần Hạo biết cô hơi tức giận liền vội vàng nói: “Này, chuyện này không phải là trọng tâm, trọng tâm là người đàn ông của em bị người ta khinh thường mà? Là bạn gái của người đàn ông như vậy, em không cảm thấy mất mặt à? Không bức xúc muốn lấy tiền đập chết cô ta à?”

“Không đâu!”

Lam Vũ Hân mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu khiến Tần Hạo muốn hộc máu.

“Được thôi, em ác độc lắm!”

Tần Hạo mất công khua môi múa mép cả buổi.

“Được rồi, biết anh bị ấm ức rồi, đây, cầm lấy đi! Đây là nể tình anh mua đồ ăn khuya cho em đấy”.

Nói xong, Lâm Vũ Hân lấy trong ví ra một trăm tệ, đưa cho Tần Hạo cười nói: “Cho anh gấp đôi, như vậy được chưa?”

Giây phút này, Tần Hạo xúc động muốn khóc.

“Cho dù anh có đi làm bồ nhí cho các phú bà thì cũng không đến nỗi được ít tiền như vậy chứ?”, Tần Hạo cong môi, hơi không vui nói.

Lâm Vũ Hân rút tiền lại nói: “Không muốn thì thôi!”

“Muốn, sao lại không muốn được chứ!”, Tần Hạo nhanh chóng cướp lấy một trăm tệ đó, nhét vào trong túi.

Lâm Vũ Hân ăn xong, anh lái xe đưa cô về nhà.

Cuộc sống bình dị mà chân thật này khiến Tần Hạo cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, anh đã dần quên đi những ngày tháng đẫm máu của tám năm trước.

Buổi tối trở về nhà, Tần Hạo vốn định tắm rửa đi ngủ rồi bám lấy Lâm Vũ Hân xem có thể ngủ lại phòng cô không, nhưng không ngờ buổi tối anh lại nhận được một cuộc điện thoại.

Lúc Tần Hạo nghe điện thoại, Lâm Vũ Hân ngồi ngay bên cạnh, anh muốn trốn cũng không được.

May mà người gọi đến là đàn ông.

“Anh Tần, mười giờ tối có rảnh không? Ra ngoài một chuyến!”

Nghe giọng hơi quen quen, trí nhớ của Tần Hạo luôn rất tốt, anh suy nghĩ giây lát là biết người này là ai.

Triệu Thiên Thành!

Tên này tìm mình làm gì?

Tần Hạo hơi không kiên nhẫn, cau mày nói với giọng điệu thờ ơ: “Làm gì, có gì thì nói nhanh đi!”

“Hôm đó tôi đã nói với anh Tần rồi mà? Tôi vẫn còn một món quà nhỏ muốn tặng anh, mai là đến nơi rồi, hê hê, anh Tần đừng quá bất ngờ nhé!”

Tần Hạo bỗng nhiên không vui, giọng nói của tên này đê tiện quá, Lâm Vũ Hân ở bên cạnh nghe thấy cũng khẽ chau mày.

Tần Hạo không kiên nhẫn nói: “Được rồi, ngày mai rồi nói!”

“Được thôi, không làm phiền cuộc sống về đêm của anh Tần nữa!”

Triệu Thiên Thành cúp máy.

Tần Hạo cẩn thận nhìn Lâm Vũ Hân, quả nhiên Lâm Vũ Hân tỏ ra thờ ơ hỏi: “Ai vậy?”

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui