Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Tính khí có tốt đến mấy thì Tần Hạo cũng không thể hòa nhã với người phụ nữ này được nữa. Anh khinh khỉnh liếc nhìn Lục Tiểu Nha, đáp trả không hề khách sáo: “Tôi từ chức hay không thì liên quan quái gì đến chị?”

“Cậu…”

Lúc này Lục Tiểu Nha đang rất tức giận, nhưng lại không tìm được lý do để nổi nóng. Đúng vậy, chuyện anh từ chức chẳng hề liên quan đến cô ấy. Tần Hạo không còn ở phòng kinh doanh nữa. Lục Tiểu Nha chẳng làm được gì anh cả.

Từ Mộng Kiều lặng lẽ trừng mắt nhìn Tần Hạo, cảnh cáo anh đừng quá đáng. Lục Tiểu Nha là người tốt, hôm nay còn đến nhà khuyên cô quay lại công ty.

Chỉ là, Từ Mộng Kiều vẫn phải từ chối.

“Được rồi. Cả hai đừng cãi nhau nữa nhé? Cũng không cần khuyên tôi nữa. Tôi đã quyết định từ chức rồi!”

Thái độ của Từ Mộng Kiều rất kiên quyết. Lục Tiểu Nha thở dài, bèn đứng dậy, định bụng ra về. Nhưng nhận ra Tần Hạo vẫn thản nhiên ngồi đấy khiến cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ.

Cô ấy đi rồi, để lại cô nam quả nữ ở đây, liệu có xảy ra chuyện gì không?

Mà tên Tần Hạo này cũng vô sỉ thật!

Lục Tiểu Nha bất giác nghĩ mình nên ở lại đây canh chừng Tần Hạo, để Từ Mộng Kiều không bị người nào đấy giở trò.

“Chị Lục ngồi thêm một lát nữa đi!”, Từ Mộng Kiều nghĩ Lục Tiểu Nha đứng dậy đi về, bèn thẳng thắn mở lời.

Câu nói này khiến Lục Tiểu Nha có phần lúng túng. Cô ấy cười miễn cưỡng: “Tôi đi rót nước!”

Lục Tiểu Nha cũng chẳng nể nang gì, chỉ rót nước cho chính mình thôi. Mang vẻ mặt đầy phòng bị trừng mắt nhìn Tần Hạo, cô ấy ngồi xuống bên cạnh anh.

Từ Mộng Kiều có thể nhận ra bầu không khí không được ổn lắm. Cô nháy mắt ra hiệu Tần Hạo mau rời đi, ngờ đâu anh lại vờ như không hiểu.

Nét mặt bình thản, thái độ điềm nhiên tỏ vẻ chẳng hề gì của Tần Hạo thật sự khiến người ta phải nổi cáu.

Từ Mộng Kiều rất muốn đuổi anh đi. Tần Hạo còn nán lại đây thì Lục Tiểu Nha sẽ dễ nhìn ra lắm.

Đúng là lo lắng chuyện gì thì chuyện ấy xảy ra ngay.

Lục Tiểu Nha trừng mắt nhìn Tần Hạo hồi lâu mới trầm giọng nói: “Cậu gặp cũng đã gặp, ngồi cũng đã ngồi. Sao còn chưa đi?”

Tần Hạo đặt tay ra sau gáy, biếng nhác hỏi lại: “Đi? Không nhầm đấy chứ? Tôi còn chưa ăn cơm mà!”

“Cậu điên à? Còn muốn ăn cơm? Câu nghĩ ai sẽ nấu cho cậu?”, Lục Tiểu Nha tức tối trợn mắt nhìn anh.

Tần Hạo chỉ vào Từ Mộng Kiều rồi nói: “Nói thừa. Cô ấy đã ra nông nỗi này, chẳng lẽ chị còn muốn cô ấy nấu? Chị đã đến đây rồi, vậy nhiệm vụ quang vinh này đành giao cho chị vậy!”

“Muốn tôi nấu cho cậu ăn? Đừng có mơ!”

Lục Tiểu Nha bực tức nghiến chặt răng. Trước giờ cô ấy chưa từng xuống bếp vì bất cứ người đàn ông nào, đừng nói là nấu cho một kẻ mà Lục Tiểu Nha căm ghét như Tần Hạo.

Muốn cô ấy nấu ấy à, tuyệt đối không thể nào.

Từ Mộng Kiều thầm cảm thấy bất lực. Cô biết Tần Hạo nói không đi thì nhất định sẽ không đi. Mà anh không đi thì Lục Tiểu Nha chắc chắn sẽ ở lại.

Cứ giằng co thế này cũng không phải cách. Từ Mộng Kiều chỉ đành buộc mình đứng dậy: “Để tôi nấu vậy!”

“Sao có thể chứ? Vết thương của cô vẫn chưa khỏi mà!”, Lục Tiểu Nha vội vã ngồi bật dậy. Trợn trừng mắt nhìn Tần Hạo, cô ấy bực bội nói: “Cậu còn ngẩn ra đấy làm gì! Đi xuống mua cơm đi!”

“Mua cơm? Ha ha, cô không nhầm đấy chứ?”

Khinh khỉnh liếc nhìn Lục Tiểu Nha, Tần Hạo đáp bằng giọng điệu chẳng hề nể nang: “Không đi!”

“Cậu…”, Lục Tiểu Nha thở gấp. Cô ấy hoàn toàn không ngờ Tần Hạo lại mặt dày đến vậy.

“Cậu là đàn ông mà lại để phụ nữ chúng tôi đi mua à? Không hề có chút phong độ nào sao?”, Lục Tiểu Nha bắt đầu dùng kế khích tướng. Không phải là cô ấy không muốn đi, nếu Tần Hạo không đến đây, Lục Tiểu Nha còn chẳng ngại tự xuống bếp nấu cơm nữa kìa.

Nhưng hiện giờ Lục Tiểu Nha không muốn nấu ăn cho tên Tần Hạo khốn kiếp này!

Mà nếu cô ấy đi mua đồ ăn thì lại càng không ổn. Để Tần Hạo ở cùng Từ Mộng Kiều, ai mà biết liệu có chuyện đáng sợ gì xảy ra hay không.

“Phong độ là gì? Ăn được không?”, Tần Hạo trưng ra vẻ mặt bình thản, thái độ hờ hững điềm nhiên ấy khiến ai cũng phải tức điên.

Lục Tiểu Nha giận dữ chỉ thẳng vào mũi anh một lúc lâu mà vẫn không thốt ra được lời nào. Cô ấy chỉ đành thỏa hiệp đi mua mà thôi: “Được rồi. Nếu đã như vậy, hai chúng ta cùng đi mua, đồng ý chứ?”

“Không. Mua đồ ăn thôi mà. Chị tự đi mua là được. Chẳng lẽ còn cần hai người để xách cơm hay sao?”, Tần Hạo nhếch mép cười đáp trả, không hề có chút xấu hổ.

Lục Tiểu Nha đã tức đến mức muốn mắng người rồi. Cô ấy chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như anh.

Từ Mộng Kiều nhìn hai người họ cãi nhau kịch liệt. Nếu cứ thế này, Lục Tiểu Nha sẽ bị Tần Hạo làm cho tức chết. Cô vội vã làm người hòa giải, lên tiếng khuyên can: “Tần Hạo, dù sao cậu cũng đang rảnh rỗi, đi mua với chị Lục đi!”

Từ Mộng Kiều nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt nài nỉ.

Tần Hạo im lặng một lúc rồi đáp với vẻ không tình nguyện: “Được thôi!”

Vậy là, cả hai cùng nhau ra khỏi cửa.

Lúc đứng chờ thang máy, Lục Tiểu Nha bèn chớp thời cơ giẫm mạnh giày cao gót của mình lên mu bàn chân của Tần Hạo.

Bình thường thì Tần Hạo tuyệt đối không bị động tác chậm chạp này giẫm phải đâu. Huống chi, động tác nhấc chân của Lục Tiểu Nha còn đầy sơ hở, Tần Hạo đã nhận ra từ lâu rồi.

“Ai da!”

Tần Hạo hét lên đau đớn, sau đó thuận thế lảo đảo ngả người sang bên cạnh, rất tự nhiên ôm lấy Lục Tiểu Nha.

Lục Tiểu Nha bị dọa đến ngây người, hoàn toàn không có phản ứng. Hay nói đúng hơn, cô ấy đã quên mất việc phải phản ứng, cứ thế bị Tần Hạo ôm vào lòng.

Cái tên “Thiên Sơn Đồng Lão” mà công ty đặt cho Lục Tiểu Nha chẳng phải hư danh. Cô ấy có vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo mịn màng, là một người đẹp hiếm có.

Lúc này trong lòng Tần Hạo đang rất bực tức. Anh bị người phụ nữ này mắng chửi nặng nề như thế, ôm ấp một chút cũng không quá đáng nhỉ!

Bị anh ôm chặt, vóc người nhỏ bé của Lục Tiểu Nha hoàn toàn lọt thỏm trong vòng tay của Tần Hạo.

“Ai da!”

Tần Hạo kiễng một chân lên, bộ dạng trông rất đau đớn, đứng cũng không vững.

“Đồ lưu manh, buông tôi ra!”

Lục Tiểu Nha chưa từng được người đàn ông nào thân mật ôm như vậy, nhất thời hoảng hốt chẳng biết làm sao. Ngoài miệng Lục Tiểu Nha nghiêm nghị trách cứ, nhưng tay lại chẳng hề có hành động gì.

Tần Hạo mặc kệ Lục Tiểu Nha, cứ thế ôm chặt lấy cô ấy. Trên người Lục Tiểu Nha tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, rất thơm.

Trên cơ thể của người phụ nữ nào cũng có mùi hương riêng biệt. Người bình thường sẽ khó biết được. Nhưng Tần Hạo có khứu giác rất tốt, dễ dàng nhận ra những sự khác biệt này.

Thậm chí, anh còn cảm nhận được nhịp tim của Lục Tiểu Nha đang đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Những người vừa bước ra từ thang máy là một gia đình. Có nam có nữ, có già có trẻ, đủ bảy người.

Bảy người trợn tròn mắt trước cặp đôi trẻ tuổi ôm chặt nhau, ánh nhìn vô cùng quái dị.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui