“Khách à? Ha ha!”, Tần Hạo cười lạnh lùng: “Cái loại khách chó má thì có!”
Nói xong, Tần Hạo cũng không muốn cãi nhau với cô bèn quay người đi lên lầu, chỉ nói lại một câu.
“Sau này ra ngoài phải nói trước với anh một tiếng!”
Lâm Vũ Hân gào lên sau lưng anh: “Tần Hạo, anh đứng lại! Hôm nay anh uống nhầm thuốc có phải không. Vô duyên vô cớ nổi đóa lên như thế à? Ai đã chọc giận anh? Em đi bàn chuyện làm ăn thì đã làm sao? Cái gì mà khách hàng chó má. Anh có biết hiện tại công ty chúng ta đang thiếu nhất là cái gì không? Anh có biết nội dung hợp tác lần này là gì không? Có biết điều đó quan trọng như thế nào đối với công ty không hả? Anh dựa vào cái gì mà nói là chó má?”
Một tràng câu hỏi chất vấn khiến Tần Hạo cảm thấy thất vọng. Anh quay lại nhìn bộ dạng nổi giận phừng phừng của Vũ Hân thì bỗng cảm thấy mình thật ngốc. Anh cười miễn cưỡng, thản nhiên nói: “So với em thì những điều đó chẳng có gì quan trọng cả!”
Nói xong Tần Hạo đi lên, để lại Lâm Vũ Hân đứng đó sững sờ một hồi lâu.
Lời nói của Tần Hạo vẫn còn vang vọng mãi trong đầu cô. Nhất thời cô không biết nên thấy vui mừng hay là nên tức giận vì không được thấu hiểu. Nhưng bất luận thế nào thì cô cũng không còn giận nữa.
Lúc này, cô mới nhớ kỹ thì hình như cô vẫn chưa kịp hỏi vừa rồi Tần Hạo đã đi đâu?
Lẽ nào vừa nãy anh ấy tới khu nghỉ dưỡng tìm mình thật sao? Nếu không thì tại sao anh lại tức giận như vậy chứ?
Lâm Vũ Hân cảm thấy có gì đó không ổn. Cuối cùng, cô vẫn lẳng lặng đi lên lầu, khẽ khàng mở cửa phòng của Tần Hạo ra.
Tần Hạo nằm đờ đẫn trên giường với đôi mắt vô hồn.
Thấy Lâm Vũ Hân đi vào, anh cũng coi như không thấy gì, giả bộ như từng có gì xảy ra. Cô ngồi lên giường, nói: “Này, vậy sau này đi đâu em sẽ nói với anh một tiếng. Như vậy được chưa?”
“Không phải em nói không liên quan gì tới anh sao?”, Tần Hạo lạnh lùng nói, anh vẫn nhìn chăm chăm lên trần nhà, không thèm chớp mắt.
“Đồ nhỏ mọn!”, Lâm Vũ Hân lầm bầm phàn nàn. Nghĩ tới khi nãy anh nói cô quan trọng với anh tới nhường nào khiến cô cảm thấy thật ngọt ngào.
Thôi kệ, không so đo với anh nữa. Cô giả bộ ấm ức: “Được rồi, sau này em không nói gì nữa. Vừa rồi anh đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đương nhiên Tần Hạo đâu có giận dỗi gì. Chỉ là anh đang nghĩ tới lời nói khi nãy của Diệp Vô Hoan. Nhà họ Diệp sẽ không ra tay làm gì anh nhưng sẽ xúi giục tứ đại thiếu gia Trung Hải là Trịnh Nhất Hùng của nhà họ Trịnh cùng với đám tay chân cũ của Trịnh Bách Xuyên tới. Bây giờ tất cả bọn chúng đều mong ngồi lên được vị trí của Trịnh Bách Xuyên và muốn ra oai nên có lẽ sau này sẽ có rất nhiều rắc rối.
Anh thì không sợ gì, nhưng có lẽ những người bên cạnh anh sẽ bị uy hiếp.
Chuyện này không nên nói cho Lâm Vũ Hân thì tốt hơn.
Nghĩ vậy, Tần Hạo cười: “Không có gì, chỉ là tìm cả nửa ngày trời mà không tìm thấy khu nghỉ dưỡng um tùm đó nên tưởng em lừa anh!”
“Đồ ngốc, anh không biết lên mạng search à? Bây giờ có chỗ nào mà không có google map đâu!”, Lâm Vũ Hân cười dí tay vào đầu anh: “Rõ ràng là anh thiếu IQ, nợ tiền internet lên không có 3G chứ gì? Haha!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Bà chủ keo kiệt quá, đến tiền điện thoại cũng không đưa cho đóng. Haizz. Số khổ à! Chỉ có thể trách mình theo nhầm người thôi!”, Tần Hạo cũng thở dài bồi thêm.
Hai người chế nhạo nhau một hồi, bộ dạng cãi nhau khi nãy đã không còn nữa.
Khi Lâm Vũ Hân rời khỏi phòng, Tần Hạo chỉ cười nói: “Cô Lâm, sau này phải cẩn thận nhé, đừng có ai cũng tin!”
“Anh mới bất cẩn ấy!”, Lâm Vũ Hân ngoái đầu hung hăng nhìn anh.
Tần Hạo cười đểu, vẻ mặt nham hiểm: “Vừa rồi có người leo lên giường của anh. Nếu là người khác thì đã đè em xuống từ lâu rồi. May anh là đấng quân tử, tâm lặng như nước đấy!”
“Anh…Vô liêm sỉ!”, Lâm Vũ Hân tức giận định nhào tới đánh anh nhưng nghĩ tới việc vật lộn với anh trên giường thì chẳng phải là cắn câu của anh sao?
Tần Hạo giả vờ tức giận: “Em mắng anh vô liêm sỉ, vậy thì được, anh sẽ vô liêm sỉ hết mức cho em xem. Ha ha. Cô em, mặc màu tím rịm quyến rũ quá!”
“Này!”
Lâm Vũ Hân hừ một tiếng lạnh lùng rồi đóng rầm cửa lại. Khi ra tới cửa cô mới phát hiện ra, hôm nay cô mặc đồ công sở màu đen, hình như không hề mặc màu tím mà! Bỗng cô đột nhiên nhớ ra, hình như đồ lót của mình màu tím thật!
“Á!”
Lâm Vũ Hân khẽ kêu lên rồi chửi mắng: “Khốn khiếp, vô liêm sỉ này, dám nhìn trộm em!”
Tiếng cười đểu cáng của Tần Hạo từ trong phòng vọng ra.
Lâm Vũ Hân định xông vào chửi nhưng phát hiện cửa phòng đã khóa trái, không thể mở ra được. Cô đùng đùng đạp cửa sau đó hậm hực nói: “Anh mà không mở cửa là em đi đấy. Đừng trách em không nhắc anh, tối nay em có hẹn, em đi ngay bây giờ đấy!”
Tần Hạo ở bên trong cười nói: “Đợi anh, anh sẽ mở cửa ngay!”
Lâm Vũ Hân đắc ý đợi bên ngoài, cô không tin là anh không chịu bước ra.
Nhưng thật không ngờ, Tần Hạo mở cửa đã kéo mạnh cô vào trong rồi khóa cửa lại. Anh khóa chết cửa, rồi vứt chìa khóa ra ngoài cửa sổ.
Lâm Vũ Hân sững sờ!
Tần Hạo đắc ý cười lớn. Từ biểu cảm vừa như muốn từ chối lại vừa xấu hổ của Lâm Vũ Hân có thể nhận ra đến giờ phút này cô sẽ không phản đối anh làm chuyện đó với cô nữa. Nhưng con gái vốn xấu hổ, nên cô không dám thừa nhận suy nghĩ của mình.
Cô đã không phản đối thì chứng tỏ anh đã chiếm đủ tầm quan trọng trọng trái tim cô. Cô đã coi anh là người đàn ông của mình rồi.
Hiểu được điều đó, Tần Hạo khẽ mỉm cười.
Có thể hiện tại cô vẫn cảm thấy hơi đường đột, vậy thì khi nào mới có thể hoàn thành giấc mơ chỉ còn là vấn đề của thời gian mà thôi. Tốt nhất vẫn không nên ép cô ấy. Nhỡ đâu Lâm Vũ Hân không vui, tự nhiên bốc hỏa thì không hay chút nào.
Tần Hạo buông tay, Lâm Vũ Hân vốn đã nhắm tịt mắt chuẩn bị đón nhận số mệnh thì đột nhiên không biết phải làm thế nào.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy rồi bỗng nhiên Lâm Vũ Hân ngồi bật dậy, tức giận nói: “Chết tiệt, em còn có việc thật đấy, hôm nay phải ra ngoài thật!”
Tần Hạo gạt tay tỏ vẻ bất lực.
Lâm Vũ Hân hung hăng đấm anh vài cái nhưng giống như làm nũng chứ chẳng có lực, ngược lại cô bị Tần Hạo ôm vào lòng nghịch ngợm.
“Phải làm sao đây?”, Lâm Vũ Hân sốt ruột nhìn ra cửa đã bị khóa mà chực muốn khóc. Cô lại vứt điện thoại ở trong phòng khách, vừa rồi không cầm theo.
Tần Hạo cười nói: “Quá đơn giản, nhào tới phá cửa chẳng phải là được sao. Cô Lâm nhiều tiền như vậy, một cái cửa có nhằm nhò gì!”
Lâm Vũ Hân trừng mắt nhìn anh, tức giận giơ chân lên đạp cửa nhưng vô ích.
“Tại anh, em hẹn bạn học gặp nhau ở nhà hàng. Sắp tới giờ rồi, chỉ còn có nửa tiếng, giờ phải làm sao? Thất hẹn thì không hay đâu!”
Tần Hạo lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô: “Vậy lại càng đơn giản, hủy buổi hẹn hôm nay, ngày mai tính tiếp!”. harry potter fanfic
- -------------------