Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Loại người này cô đã gặp nhiều rồi. Ở trên thương trường, hay trong công ty, đưa tay ra là vơ được cả nắm. Và thường ở trong những buổi tiệc, quán bar cũng hay thấy thể loại người này. Bọn họ chơi gái rất cao nhã. Sau khi tóm được rồi thì thích làm gì sẽ làm thế ngay chứ không đời nào đi nói chuyện lý tưởng đời người hay đại loại nhu thế. Thường họ sẽ nói thẳng về sex, sau đó nói xong sẽ lật mặt ngay. Nếu họ gặp được 'nguồn tài nguyên' không tệ thì có khi còn sẽ giữ lại sử dụng lâu dài.

Nói tóm lại là giả tạo, làm màu.

Mặc dù cô ghét nhưng sẽ không lên tiếng. Dường như cô biết Tần Hạo sẽ làm gì tiếp theo nên kéo tay anh trước, ghé sát vào tai anh và nói: “Chúng ta đi thôi!”

Tần Hạo vốn định đập ly rượu vào mặt tên kia. Nhưng thấy Thẩm Giai Oánh không thích gây chuyện nên đã từ bỏ ý định. Anh gật đầu với Thẩm Giai Oánh, cười mập mờ. Sau đó năm tay cô định rời khỏi quán bar.

Muốn xử lý thì vẫn còn có nơi tốt hơn để làm mà.

Nhưng thấy hai người định bỏ đi thì người đàn ông kia vẫn không từ bỏ mà nói giọng chua chát ở sau lưng: “Chậc chậc. Tố chất cũng chỉ đến thế. Quả nhiên, rau ngon cũng chỉ cho lợn ăn mà thôi. Câu nói này có lý đấy nhỉ”.

Câu nói đó khiến Thẩm Giai Oánh khẽ run rẩy, khuôn mặt thoáng hiện lên sự tức giận.

Rau non gì đó cô còn chịu đựng được. Nhưng chửi Tần Hạo là lợn thì cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Bao năm qua cô chưa từng để ý tới một người đàn ông nào. Khó khăn lắm mới gặp được người mà mình không ghét, thậm chí là thích, vậy mà bị người ta sỉ nhục khiến cô cảm thấy năng lực nhìn người của mình như bị dày xéo vậy.

“Tố chất? Ha ha, ông đây không có tố chất đấy!”


Tay phải Tần Hạo cầm tay trái Thẩm Giai Oánh, nói xong, anh quay người, tung chân trái lên đạp trúng ngực người kia khiến anh ta bay bật ra sau.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, người kia đập trúng vài chỗ rồi rơi xuống đất, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

“Mày dám đánh tao?”, người đàn ông kia nằm bò ra đất, còn chưa ngồi dậy nổi đã tức giận nhìn anh rồi hét lên: “Anh em xông lên!”

Chưa dứt lời thì cửa quán đã bị đóng lại. Một nhóm người từ bốn phía đứng dậy, vây lại.

“Ấy? Tên này cũng có bản lĩnh đấy nhỉ!”, Tần Hạo tò mò nhìn xung quanh thì thấy đám người kia đang nhìn mình cười lạnh lùng. Bọn chúng nhao nhao xách những chai rượu, chậm rãi dồn về phía anh.

Thẩm Giai Oánh cảm thấy hơi hoảng sợ. Nhưng cô không thể hiện điều đó ra mặt. Bởi vì tay trái của cô được nắm rất chặt khiến cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.

Cô tin vào mắt mình. Người đàn ông bên cạnh không phải người mà ai cũng có thể bắt nạt được.

Tần Hạo chẳng thèm nhìn bọn chúng, chỉ cười nhìn Thẩm Giai Oánh: “Sợ không?”

“Có anh, em không sợ!”

Thẩm Giai Oánh lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định.

Tần Hạo sờ mũi, nói: “Thảm rồi, em vừa mới quyết định theo anh, thế mà nhỡ anh bị chém thành người thực vật hoặc là đứt tay cụt chân thì em có hối hận với quyết định ngày hôm nay không?”

Thẩm Giai Oánh khẽ cười: “Có!”

“Hả?", Tần Hạo hơi kinh ngạc, nhưng hình như không tỏ ra quá thất vọng bởi anh biết Thẩm Giai Oánh vẫn còn nói tiếp nên chờ đợi.

Thẩm Giai Oánh cứ như không nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của đám người xung quanh và vẻ dâm đãng ghê tởm trong mắt chúng mà chỉ nhìn người đàn ông bất cần đời bên cạnh. Cô mỉm cười: “Anh không cần phải nghi ngờ khả năng nhìn người của em. Em tin, người mà em nhìn trúng sẽ không phải kẻ kém dễ bị đánh bại. Anh cũng phải tin tưởng con mắt của em nữa!”

“Sẽ không để em phải thất vọng đâu!”, Tần Hạo chân thành nắm chặt tay cô.


Lúc này, trên khuôn mặt nho nhã của người đàn ông gây sự trước đó không còn vẻ nho nhã nữa mà trông vô cùng dữ tợn. Anh ta được người khác đỡ dậy rồi vung tay với hai cha nội bên cạnh trông có vẻ giống vệ sĩ. Rồi anh ta đi vào trong vòng vây, nhìn vẻ thân mật của Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh bèn gầm lên: “Dám ra tay ở đây, mẹ kiếp, mày biết tao là ai không?”

Tần Hạo chẳng buồn quan tâm, thậm chí cũng chẳng quay đầu lại mà chỉ nhìn vào cô gái Thẩm Giai Oánh vừa quyết định ở bên mình cả đời, khẽ mỉm cười: “Anh hỏi em, thực ra, lần đầu gặp mặt, em đoán xem anh đã nghĩ gì khi nhìn thấy em?”

Thẩm Giai Oánh bụm miệng, cười xấu hổ: “Lẽ nào định cưa em?”

Tần Hạo cười: “Sai bét, đoán lại xem!”

Cái đám bị coi như không khí ở phía sau phát điên. Chúng gầm lên: “Mẹ kiếp, mày bị điếc à?”

Thế nhưng vẫn chẳng có ma nào để ý tới bọn chúng.

Cả Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh như đang chìm đắm vào suy nghĩ riêng của họ.

Hôm nay tâm trạng của Tần Hạo vốn rất tệ, thậm chí khi quay trở về nơi ở, anh còn tỏ rõ sự mệt mỏi. Thế nhưng vào lúc này, khi anh đã gỡ bỏ được những nút thắt trong lòng, quay lại với mình của quá khứ thì anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Anh không quan tâm tới hành động thân mật của Thẩm Giai Oánh và người đàn ông trong KTV nữa. Và anh cũng không cần biết rốt cuộc người đàn ông đó là ai. Dựa vào cảm giác anh có thể khẳng định, giữa người đàn ông và Thẩm Giai Oánh không phải là kiểu quan hệ đó.

Để tránh cô cảm thấy bản thân nhỏ mọn, Tần Hạo nhất quyết không hỏi. Anh chỉ cần biết, anh đã nằm trọn trong trái tim cô là đủ.

Nghĩ tới suy nghĩ của anh khi lần đầu gặp nhau, Thẩm Giai Oánh không khỏi tò mò. Cô nhớ lần đầu gặp Tần Hạo là khi anh đi cùng với Lâm Vũ Hân. Nghĩ vậy, ánh mắt cô bỗng trở nên mất tự nhiên.


Rốt cuộc giữa anh và Lâm Vũ Hân có phải là mối quan hệ đó không? Nếu phải, thì ý anh là gì khi vẫn không từ chối tình cảm của cô?

Tần Hạo nhạy cảm cảm nhận được vương mắc trong vấn đề này, anh chỉ cười thản nhiên: “Đừng nghĩ nhiều, tất cả những kiểu quan hệ của anh và Lâm Vũ Hân trước đây đều không còn là gì nữa!”

Thẩm Giai Oánh nhìn sâu vào mắt anh, hỏi: “Nhưng anh vẫn không buông được, phải không?”

Tần Hạo trầm mặc. Anh không biết phải trả lời thế nào mới không bị coi là lừa gạt. Thật sự anh cũng không muốn lừa cô, nhưng anh hỏi bản thân đã thật sự buông chưa? Nếu anh do dự, thì đương nhiên là vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ.

“Được rồi, em sẽ không hỏi nữa. Sau này cũng sẽ không! Bây giờ, không phải là lúc nói những điều đó!”, Thẩm Giai Oánh cười miễn cưỡng. Bất cứ ai cũng đều cảm thấy khó chịu khi người mà mình yêu đang ôm ấp mình nhưng trong lòng vẫn còn người con gái khác.

Tần Hạo nói chân thành: “Anh chỉ muốn nói với em, lần đầu gặp em anh đã nghĩ nếu như Lâm Vũ Hân bằng một nửa em về sự ân cần, dịu dàng thì tốt biết mấy!”

Đây là suy nghĩ thật lòng của anh. Nói xong, anh lại cảm thấy như vậy thì không thỏa đáng đành cười khổ: “Xin lỗi, anh không nên so sánh em với bất kỳ ai cả!”

Thẩm Giai Oánh nghe thấy thì rất vui mừng. Nhìn mà xem! Anh ấy cảm thấy mình tốt hơn Lâm Vũ Hân nhiều! Mình thắng rồi!

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận