Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Vài tên mặc áo đen bước xuống từ ba chiếc xe. Chúng cầm súng trong tay, bắn liên hồi vào chiếc xe trước mặt.

Tần Hạo đạp chân ga, xe xoay một vòng, lao nhanh về phía trước. Anh hướng thẳng về mấy tên áo đen ấy, chúng bèn vội vã tránh sang một bên, vô tình tạo khoảng trống để Tần Hạo phóng xe đi thật nhanh.

Sau khi xe đã chạy rất xa và thoát khỏi mấy họng súng ấy, Thẩm Giai Oánh vẫn còn trong trạng thái kinh hoàng. Cô chưa từng gặp phải tình huống như thế này. Căng thẳng nhìn ra sau, không thấy ai đuổi theo, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô hoảng hốt nhìn sang Tần Hạo, thấy vẻ mặt bình thản của anh, bỗng chốc có cảm giác rất an toàn.

Chỉ cần có anh ở bên, cô sẽ rất yên tâm. Không biết tự khi nào, Thẩm Giai Oánh đã cảm thấy mình không thể rời xa người đàn ông này.

“Bọn chúng là ai? Các cô có biết không?”, Tần Hạo đột ngột cất giọng hỏi. Thẩm Giai Oánh ngây người, một hồi sau mới sực nhớ trên xe còn có hai người phụ nữ kia, bèn tò mò quay lại nhìn.

Oanh Oanh cũng hoảng sợ đến tái mặt, rưng rưng nói: “Nhất định là Diệp Bằng Trình cho người giết bọn tôi. Chắc chắn Diệp Bằng Trình biết bọn tôi ở cùng hai người, phá hỏng kế hoạch của anh ta, nói cho hai người biết về chuyện của anh ta. Thế nên mới muốn trả thù bọn tôi!”

“Phải, tên ác ma Diệp Bằng Trình từng nói, nếu bọn tôi dám tiết lộ những chuyện này thì chắc chắn anh ta sẽ giết bọn tôi!”, Yên Yên phụ họa.

Tần Hạo “ồ” một tiếng, không nói thêm gì nữa. Nhìn vẻ mặt anh, rất khó đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

“Làm sao đây? Họ phải đi đâu bây giờ?”, Thẩm Giai Oánh khó xử hỏi.


Lẽ ra cô đã có thể xác định tình cảm với Tần Hạo ở quán bar. Đêm nay có lẽ sẽ là một ký ức khó quên của họ. Cả hai sẽ tìm một nơi chỉ có hai người, biết đâu còn xảy ra chuyện gì đó. Nhưng mọi thứ đều đã bị hai người phụ nữ này làm cho rối tung.

Cảnh ngộ của hai chị em họ khiến Thẩm Giai Oánh rất thông cảm. Không đợi Tần Hạo trả lời, cô đã hỏi tiếp: “Vậy hai cô dự định thế nào?”

Khóe môi Tần Hạo chợt cong lên, vô thức mỉm cười.

Oanh Oanh buồn bã nói: “Bọn tôi cũng không biết nên đi đâu nữa. Xin hai người giúp bọn tôi với. Ở Trung Hải này, bọn tôi chẳng còn nơi nào để đi. Có đến đâu cũng sẽ bị người của Diệp Bằng Trình tìm ra thôi. Nếu bị bọn chúng tìm thấy thì chị em tôi chết chắc! Diệp Bằng Trình nhất định không tha cho bọn tôi đâu.”

Yên Yên cũng nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt van nài vì biết Thẩm Giai Oánh vẫn phải nghe ý kiến của anh.

“Không. Trong tay anh ta vẫn còn nắm trong tay nhiều thứ của hai chị em cô. Diệp Bằng Trình sẽ không hủy hoại thứ mà anh ta đã tốn nhiều công sức để có được. Yên tâm. Anh ta không giết các cô đâu!”, Tần Hạo khẽ lắc đầu, nói với hai chị em bằng giọng chắc nịch.

Ý của anh, hình như là muốn thả hai chị em họ xuống xe, để họ muốn đi đâu thì đi.

Chuyện này khiến cả hai chị em đều hoảng hốt. Oanh Oanh vội nói: “Không thể nào. Vừa nãy bọn chúng muốn giết bọn tôi đấy, anh cũng thấy mà. Tên ấy không tha cho chúng tôi đâu. Diệp Bằng Trình là kẻ toan tính, không tha thứ cho những kẻ phản bội. Chắc chắn Diệp Bằng Trình sẽ giết chị em tôi. Cầu xin anh, đừng vứt bỏ bọn tôi mà!”

“Thế à?”, Tần Hạo thầm cười lạnh. Ngoài mặt tuy không nói gì, nhưng anh vẫn chưa ngu ngốc đến mức bị diễn xuất của họ qua mặt.

Những chuyện vừa rồi đã chứng tỏ hai chị em này đang diễn trò. Ngay từ đầu, anh đã nghi ngờ. Trong lòng anh suy đoán được họ đang muốn làm gì.

Trước đấy, Diệp Bằng Trình quả thật rất thù hằn anh, thậm chí còn sai người đi xử lý anh. Nhưng sau khi nghe anh nói ra cái tên Diệp Bằng Phi, kẻ đa nghi như Diệp Bằng Trình đã gạt đi ý định mạo hiểm này.

Sau đó, anh ta đã gọi hai người phụ nữ này đến để giải quyết vấn đề. Khi Diệp Bằng Trình cho gọi hai chị em này đến, đúng là vì muốn họ tìm cách tán tỉnh anh, khiến anh và Thẩm Giai Oánh xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng Diệp Bằng Trình không hề có ý chặn đường Thẩm Giai Oánh. Chuyện này hoàn toàn do hai chị em bịa ra để giá họa cho anh ta. Tần Hạo không tin Diệp Bằng Trình to gan như vậy

Khi ở quán bar, anh đã đập vỡ chiếc bàn đá, khiến hai chị em đều hoảng sợ. Nhưng Tần Hạo nhạy bén nhận ra biểu cảm trên mặt Thẩm Giai Oánh lại là kinh ngạc. Lý do là vì chiếc bàn đá ấy rất kiên cố, người bình thường không thể đập vỡ được. Nên khi người ta nhìn thấy cảnh tượng ấy, phản ứng đầu tiên phải là kinh ngạc, chứ không phải sợ hãi.


Hai chị em này diễn có phần quá đà, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.

Chuyện tai nạn xe ở ngã tư vừa nãy cũng rất đáng nghi. Nếu Diệp Bằng Trình thật sự sai người đến giết hai chị em, không thể nào lại có chuyện cửa sổ ghế sau không hề vỡ. Cả hai chị em họ đều lộ diện dưới họng súng, thế mà chẳng sứt mẻ gì.

Với giác quan sát thủ của Tần Hạo, bọn người ấy rõ ràng không hề muốn giết hai chị em.

Điều này chứng minh, đây có lẽ là khổ nhục kế. Mục đích là khiến anh và Thẩm Giai Oánh rủ lòng thương hai chị em họ và giữ lại bên cạnh để bảo vệ.

“Rốt cuộc hai người phụ nữ này tính trăm phương nghìn kế để tiếp cận mình vì mục đích gì?”

Tần Hạo không thông suốt được điểm này.

Nhưng Thẩm Giai Oánh hoàn toàn không biết những chuyện ấy. Cô chỉ vô cùng thông cảm cho hai chị tội nghiệp bị kẻ xấu ức hiếp này. Thấy Tần Hạo không có phản ứng gì, Thẩm Giai Oánh bèn đề nghị: “Hay là hai cô tạm thời ở nhà tôi nhé! Yên tâm, nhà tôi không có người nào khác ở cả. Sẽ không ai biết các cô ở nhà tôi đâu! Chờ sóng gió qua đi, các cô vẫn nên rời khỏi Trung Hải và đến nơi khác sinh sống!”

Hai chị em họ có phần do dự.

Tần Hạo âm thầm quan sát, trong lòng lại càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Hai người phụ nữ này muốn tiếp cận anh. Nếu họ đến ở nhà Thẩm Giai Oánh, vậy mục đích xem như thất bại.

“Tạm thời cũng không có nơi nào khác để đi. Nhưng để họ ở nhà em thì anh lại không yên tâm. Nhỡ bọn chúng tìm đến nhà thì em phải làm sao đây?”, Tần Hạo cố tình hỏi Thẩm Giai Oánh bằng giọng lo lắng.

“Vậy anh dọn đến ở cùng nhé. Có anh bảo vệ họ, chắc là sẽ không vấn đề gì?”, Thẩm Giai Oánh thẳng thắn đưa ra quyết định.


Tần Hạo thầm cười đắc ý, nhưng vẫn giả vờ trầm tư trong giây lát. Sau đó, anh mới khẽ gật đầu.

Oanh Oanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Được, tạm thời làm phiền cô vậy. Đến nhà cô đi!”

Trước đó Oanh Oanh vẫn còn đang do dự, như thể sợ rằng nhà của Thẩm Giai Oánh không an toàn. Nhưng nguyên nhân thật sự là vì nếu có Thẩm Giai Oánh mà không có Tần Hạo ở đấy thì bọn họ sẽ rất khó tiếp cận Tần Hạo. Nhưng thật không ngờ, vào thời điểm mấu chốt này, Thẩm Giai Oánh lại mở lời giúp họ.

Thẩm Giai Oánh là chủ nhà, cũng là người đàn bà của Tần Hạo. Yêu cầu anh đến ở chung cũng khá hợp lý, bọn họ sẽ không bị nghi ngờ.

Tần Hạo đồng ý với Thẩm Giai Oánh. Vừa lái xe đến nhà cô, anh vừa thầm suy đoán toan tính của cặp chị em song sinh kia.

Đi ngang trung tâm thương mại, Oanh Oanh bỗng cất tiếng hỏi: “Có thể dừng xe không? Bọn tôi không mang hành lý theo, nên muốn mua quần áo!”

Tần Hạo cũng hết cách, chỉ đành dừng xe lại.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận