Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Người đó đưa chiếc nhẫn kim cương tới trước mặt Lâm Vũ Hân. Nhưng cô chẳng buồn nhúc nhích. Anh ta cũng hết cách, đành phải đặt hộp nhẫn lên bàn và tiếp túc bày tỏ tình ý trước mặt cô.

“Thưa cô, vẻ đẹp của cô thật sự khiến tôi say mê. Tôi bỗng muốn ngâm một bài thơ tình do tôi tự viết! Mong cô sẽ thích!”

“…”

Người đàn ông ngâm thơ đầy tình cảm khiến người khác khóc dở mếu dở. Nhưng những người ngoài cuộc thì ít nhiều cũng thấy cảm động. Nhất là mấy cô gái, thật chỉ muốn kéo Lâm Vũ Hân ra và ngồi thay vào chỗ của cô.

Lâm Vũ Hân chỉ thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nâng tách café, nhấp một ngụm. Đợi anh ta đọc xong thì cô lạnh lùng nói: “Anh nói xong chưa, nói xong rồi thì cầm theo đồ của anh đi đi!”

“Có thể cho tôi biết tên của cô được không?”, người đàn ông vẫn tiếp tục bám lấy.

Lâm Vũ Hân tức giận gạt chiếc nhẫn rơi khỏi bàn. Cô đứng bật dậy, giận dữ nói: “Cút đi cho tôi!”

Cô Lâm quản lý tập đoàn Triều Dương mà ra uy thì đúng là có khí thế thật. Không ai trong quán nói gì, họ chị lẳng lặng đổ dồn ánh mắt về phía cô.

“Gạt hay lắm, vẫn bá đạo như thế, ha ha!”, Tần Hạo thầm cảm thấy vui mừng, nhìn Lâm Vũ Hân vô tình từ chối lời tỏ tình của người ta, anh cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Oanh Oanh thì bình tĩnh đến lạ. Thấy Tần Hạo đột nhiên nhìn mình thì cô mỉm cười duyên dáng: “Tiếc thật đấy, viên kim cương to thế kia cơ mà. Có thể bán được khối tiền. Cô gái đó không cần, hay là để tôi đi thử xem. Không chừng người ta lại quay qua yêu tôi cũng nên!”


“Đi đi! Tùy cô!”, Tần Hạo trợn mắt với Oanh Oanh.

Oanh Oanh cũng không hề nhào lên giành chiếc nhẫn thật.

Lúc này người đàn ông đó đứng trước mặt Lâm Vũ Hân với vẻ mặt vô cùng khó coi. Anh ta nhặt nhẫn lên, tức giận nói: “Này, cô bị làm sao vậy? Không nhận thì cũng không cần phải vứt đồ như vậy chứ? Cô chẳng coi tôi ra gì, tố chất cũng chỉ đến thế mà thôi!”

“Cút!”

Lâm Vũ Hân bật lại đúng bằng một từ lạnh lùng.

“Này, cô vô lý vừa thôi. Hôm nay, cô phải xin lỗi tôi. Nếu không, chuyện này không xong đâu!”, người đàn ông vừa rồi còn tỏ tình rất phong độ, vậy mà vừa thấy sự việc không thuận lợi đã lật mặt ngay.

“Có phải đàn ông các anh đều như vậy không? Ăn được thì sao cũng được, mà không ăn được thì trở mặt?”, Oanh Oanh dùng tay chọc Tần Hạo, khẽ hỏi.

Tần Hạo tức giận nói: “Liên quan gì tới tôi, đừng có đổ lên tôi!”

Anh lặng lẽ nhìn về phía Lâm Vũ Hân. Lúc này cô đã ngồi xuống, ăn đồ ăn với vẻ điềm nhiên và không coi người đàn ông kia ra gì. Khí chất điềm đạm đó khiến Tần Hạo há mồm trợn mắt.

Nhớ trước đây khi còn anh bên cạnh, cô không bao giờ phong độ như vậy mà giống một đại tiểu thư nũng nịu, không thắng là không từ bỏ. Bây giờ cô đã biết cách im lặng coi thường người khác rồi.

Người đàn ông kia nói không lại bèn đứng dậy bước tới định kéo Lâm Vũ Hân nhưng bị cô né tránh bèn trở nên khoa trương, thậm chí ra tay đánh người.

Có người thấy ngứa mắt bèn nhao nhao chỉ trích: “Này, để ý một chút. Đây là chỗ để cho anh ngang ngược như vậy đấy à? Có biết cô gái này là ai không? Có nhìn thấy tòa nhà to đùng đối diện kia không, là Tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương đấy, đó là người mà anh có thể với tới được đấy à? Có dũng khí theo đuổi là tốt, chúng tôi đều theo dõi cả, còn ủng hộ anh. Nhưng nếu dám ra tay thì anh cứ thử xem?”

Người kia khoa trương nói: “Tới đi, anh tưởng tôi sợ anh chắc?”

“Mẹ kiếp, hôm nay ông đây không lột da mày thì không bằng mày!”, người đàn ông râu rậm mập mạp lên tiếng trước đó lập tức đứng dậy, lao về phía anh ta không chút do dự.

Tự tin quá đôi khi lại không hề tốt. Giống như người đàn ông râu rậm này cũng vậy. Người ta thấy anh ta mạnh đấy, lại còn nói giọng Đông Bắc, rất bá đạo. Còn người đàn ông nho nhã đẹp trai kia thì có phần gầy hơn.

Thế nhưng khi người đàn ông râu rậm lao lên định đánh người thì Tần Hạo đành lắc đầu, chỉ cảm thấy anh ta đúng là thảm kịch.


Quả đúng như vậy. Chỉ thấy người đàn ông râu rậm khí thế hùng hổ như sấm sét, lao vù lên giơ nắm đấm đập người. Rất nhiều người cho rằng một cú đấm này giáng xuống sẽ khiến người kia phải nằm bẹp đất, không bò dậy nổi. Nhưng thật không ngờ, anh ta chỉ cần trượt chân là đã né được cú đấm, đồng thời thuận thế kéo cánh tay của râu rậm, vật ngã qua vai khiến râu rậm ngã rầm xuống đất, lồng ngực đau đớn không đứng dậy nổi.

“Còn ai không phục muốn thử không? Ông đây đai đen Teakwondo đấy!”, người đàn ông thư sinh nới cà vạt, tức giận gầm lên.

Giờ thì không ai dám xông lên nữa. Bạn của râu rậm chạy tới xem tình hình của anh ta. Thấy anh ta không có gì đáng ngại bèn thở phào và cũng cho rằng râu rậm là kẻ ngốc, không cẩn thận bị trúng chiêu của kẻ kia. Cái gọi là đai đen Teakwondo chắc cũng chỉ là dọa người mà thôi.

Bọn họ không phục bèn vây anh ta lại. Mấy người họ nhìn nhau, đồng loạt ra tay, nhào về phía người đàn ông nho nhã kia.

Kết quả, mấy người họ đều bị quật ngã. Tên nào tên nấy nằm bò ra chửi bới không ngớt. Người đàn ông đẹp trai bước tới hung hăng đạp cho vài phát thì họ mới ngậm mồm lại không dám ho he gì nữa.

Quản lý quán café gọi điện thoại báo cảnh sát. Nhưng cảnh sát tới cũng cần thời gian. Lúc này người đàn ông đẹp trai lại đi tới chỗ Lâm Vũ Hân.

Lâm Vũ Hân không hề tỏ ra hoảng loạn mà vẫn không thèm để ý tới đối phương.

Anh ta đưa tay ra kéo không chút do dự nhưng bị Lâm Vũ Hân né tránh và tát cho một bạt tai. Cú tát giòn giã khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Tần Hạo cảm thấy sốt ruột. Cô nhóc Lâm Vũ Hân này ngang bướng quá, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi mất. Anh lẳng lặng bẻ cái chuôi sứ từ chiếc muỗng uống cafe trước mặt, nắm chặt trong tay, mắt nhìn chăm chăm về phía cô.

Quả nhiên, người đàn ông kia bị đánh thì nổi giận, định ra tay đánh lại.

Đôi mắt Tần Hạo ánh lên vẻ băng giá, anh búng ngón tay, miếng sứ trong tay bắn đi như viên đạn, ghim vào khuỷu chân sau khiến anh ta phải khụy xuống.

Lâm Vũ Hân hết hồn. Cô không hiểu. Rõ ràng người đàn ông đó định đánh lại cô, thật không ngờ tự nhiên lại quỳ xuống.


Lẽ nào có người đang âm thầm giúp cô sao?

Người đàn ông đẹp trai đứng dậy liếc nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra nhân vật nào đáng ngờ bèn tức giận chửi bới: “Ai? Ai đã làm?”

Chỗ khuỷu chân sau bị ghim bởi miếng sứ thì vô cùng đau đớn, khiến anh ta không thể đứng thẳng nếu không vịn vào bàn ăn.

Oanh Oanh nhìn về phía họ rồi bất giác liếc nhìn Tần Hạo bên cạnh thì thấy anh đang dùng tạp chí che gần hết khuôn mặt. Cô nở nụ cười kỳ dị, sau đó thỏ thẻ: “Không hổ danh là cậu chủ, quá lợi hại!”

Tần Hạo biết không giấu được cô nên cũng không phủ nhận. Dù sao thì cái muỗng café trước mặt cũng bị mất cái chuôi sứ. Anh cầm chặt cái muỗng, vừa uống café vừa nói nhỏ: “Ngậm miệng lại, đừng to còi!”

Oanh Oanh cười. Lần này, cô không còn làm nũng nữa.

Người đàn ông hung hăng quét mắt bốn phía, cuối cùng đành bất lực bỏ đi.

Lâm Vũ Hân thầm cảm thấy kinh ngạc.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận