Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Là anh ấy sao?

Tần Hạo và Oanh Oanh đã rời khỏi quán café từ lâu. Họ ngồi trong xe, qoẹo một khúc ngoặt và đỗ ở một góc khuất cách xa cao ốc Triều Dương.

Oanh Oanh vỗ tay cười: “Woa, anh hùng cứu mỹ nhân trong thầm lặng. Anh trai, tôi ngưỡng mộ anh quá! Hay là, anh cũng thử cứu tôi một lần đi?”

“Vậy thì cô đi chết đi!”, Tần Hạo trợn mắt, chẳng buồn để tâm tới cô gái này.

Oanh Oanh ấm ức nói: “Không cứu thật sao? Anh trai tốt, người ta đau lòng quá, người ta không muốn sống nữa! Hu hu!”

Vừa giả bộ khóc Oanh Oanh vừa đau lòng bước xuống xe, lao về giữa đường, dang hai tay ra và nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng chỉ muốn chết.

Xe cộ trên đường đi lại khá nhanh. Có một chiếc xe con lao thẳng về phía cô. Nhưng hình như Oanh Oanh nhất quyết muốn Tần Hạo phải cứu nên không chịu tránh ra. Chiếc xe sắp lao vào cô tới nơi thì phanh kít lại. Lái xe là một người phụ nữ trung niên. Bà ta thò đầu ra chửi bới: “Chán sống rồi hả cô kia. Đồ thần kinh, muốn chết thì cũng cách xa xa ra đi!”

Oanh Oanh quay đầu nhìn. Tần Hạo ngồi trong xe đang cười ha hả khiến cô tức giận giậm chân rồi bỏ đi.

Cô bước lên xe, đóng sầm cửa, tức giận nói: “Đúng là vô lương tâm, nhìn hết cả người ta rồi ruồng bỏ. Đến cả khi người ta đi chết cũng không chịu kéo lại!”


“Sao cô lại nỡ chết được!”, Tần Hạo tỏ vẻ thản nhiên. Rồi anh không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn về phía tòa cao ốc. Lâm Vũ Hân đã ra khỏi quán café, đi về phía tòa nhà. Anh khẽ thở phào.

Nếu vừa rồi anh không ra tay thì có lẽ đầu của người đàn ông kia đã bị súng nã nát bét rồi. Anh cũng hết cách, thủ đoạn của Huyết Ảnh luôn độc ác như thế. Cô ấy quyết không nương tay.

Anh thật không ngờ, người đàn ông tới tỏ tình đó cũng là một sự ngẫu nhiên.

“Tôi đi mua bao thuốc!”

Tần Hạo mở cửa xe, nói với Oanh Oanh, sau đó quay người đi tới cửa hàng bên đường. Anh mua một bao thuốc rồi quay lại xe, lái về nhà.

Về tới nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng. Oanh Oanh chẳng ra thể thống gì, cô quăng giày, chạy vào nhúp thức ăn bỏ vào miệng và khen nức nở: “Khá lắm, em gái có được một nửa kinh nghiệm truyền đạt của chị thì sau này việc nấu cơm sẽ giao cho em nhé. Có gì không hiểu cứ hỏi chị!”

“Nói mà không biết ngượng!”, Tần Hạo cười nói.

Người đàn ông tỏ tình trong quán café rõ ràng là không thật lòng, cũng không phải vì bị từ chối nên đâm ra thấy nhục nhã và nổi giận mà là cố tình khiêu khích. Nếu không, không thể nào lại mang theo nhẫn sẵn trong túi như vậy được. Rõ ràng là anh ta không biết mặt Lâm Vũ Hân mà đã chạy tới tỏ tình, trên đời này làm gì có loại nào thần kinh như thế!

Vậy thì mục đích của bọn chúng là gì?

Ép anh phải âm thầm ra tay, nhưng sao người đó lại biết anh ở trong quán café chứ?

Tần Hạo lắc đầu, anh gạt bỏ suy nghĩ của mình, ngồi xuống và bắt đầu ăn.

“Cậu chủ Tần, anh nếm thử món này xem có ngon không!”, Yên Yên ân cần gắp một miếng cá sốt đặt vào bát anh với vẻ mặt thấp thỏm. Trán cô lấm tấm mồ hôi, đôi mắt ánh lên vẻ mong đợi.

“Không tệ, rất ngon. Tay nghề của cô thật giỏi, mạnh hơn vài kẻ mặt dày khoác lác nhiều!”, Tần Hạo thử một miếng, cảm thấy ngon thật nên khen ngợi. Đồng thời anh cố tình công kích Oanh Oanh ở bên cạnh.

Cái cô này đúng là chẳng ra làm sao. Một chân vặt lên ghế, tay chống đầu gối, ăn uống nhồm nhoàm chẳng giữ hình tượng gì cả.

“Tay nghề của Yên Yên đều do tôi dạy, không tin anh hỏi nó xem!”

Oanh Oanh bá đạo trợn mắt nhìn em gái. Cô nháy mắt với cô em, khiến Yên Yên phải bất đắc dĩ trả lời: “Đúng vậy, đều là chị ấy dạy tôi cả!”


Tần Hạo lắc đầu, chán chẳng buồn đôi có với thể loại mặt dày như Oanh Oanh. Anh chỉ vùi đầu vào ăn tiếp.

Sau khi ăn xong, Oanh Oanh vỗ bụng đi vào phòng khách: “Haizz, nóng quá, cởi đồ vậy!”

Vừa nói cô vừa cởi bộ váy liền thân trong phòng khách mà chẳng buồn để tâm tới Tần Hạo. Cô chỉ mặc một bộ đồ lót gợi cảm, đi đi lại lại trong phòng, chẳng thèm để ý tới người khác.

Tần Hạo thật chỉ muốn cho cô một bạt tai. Như thế này mà để Thẩm Giai Oánh nhìn thấy thì có lẽ mặt cô ấy sẽ tái mét mất.

Yên Yên ăn xong bèn chủ động dọn dẹp chén bát, làm một cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ khiến Tần Hạo nhìn mà thấy ái ngại, cứ như bắt người ta làm bảo mẫu không bằng. Anh đang định vào trong bếp đảm nhận việc rửa bát thì bị Oanh Oanh kéo lại.

“Này, ăn xong rồi, tôi muốn hát karaoke. Nào, cùng hát đi!”, Oanh Oanh kéo Tần Hạo vào trong phòng khách. Thấy anh vẫn còn ngoái vào nhà bếp thì cô nói giọng chẳng chút nể nang: “Kệ nó đi, con bé ngốc nghếch đó mang số làm bảo mẫu, thích mấy việc đó. Anh mà giành với nó nó còn không vui đấy!”

Tần Hạo tức giận giựt tay ra: “Cô đừng quá đáng. Cô ấy là em gái của cô chứ không phải em tôi!”

“Được rồi được rồi. Tôi biết rồi. Tôi đi rửa bát. Anh đi cắm míc trước đi. Tôi gọi nó ra. Tôi đi rửa bát, như vậy được chưa!”

Oanh Oanh cảm thấy hơi sợ khi bị Tần Hạo chất vấn như vậy. Cô đành phải tung ra chiêu đó, đẩy Tần Hạo ra ngoài rồi kéo Yên Yên ra theo. Sau đó chưa tới một phút sau cô cũng lao vào phòng khách.

“Tới luôn! Baby! Lắc đi nào!”

Oanh Oanh coi nhà của Từ Mộng Kiều là quán bar của cô ấy, và bắt đầu điên cuồng nhảy nhót, uốn éo. Tất cả những động tác quyến rũ cô đều show ra hết khiến Tần Hạo nóng máu. Mẹ kiếp, hơi bị quá đáng rồi đấy. Dám chơi trò này ở nhà à! Nếu để Từ Mộng Kiều biết được thì anh cũng chẳng biết giải thích thế nào.


Nhưng hình như đúng là cũng đẹp thật!

Tần Hạo không nhịn được phải nuốt nước bọt. Cô gái này chẳng được gì ngoài cơ thể nóng bỏng!

Tần Hạo vắt chân ngồi xuống ghế sô pha. Oanh Oanh cắn ngón tay, ngoái đầu nhìn anh với vẻ mê hoặc. Cô gập eo xuống, vô cùng mềm dẻo khiến Tần Hạo thầm kinh ngạc. Được của nó đấy chứ!

Phòng khách đang yên đang lành đã trở thành phòng khiêu vũ. Tần Hạo cũng bó tay. Yên Yên thì đã trốn về phòng của mình. Trong phòng khách chỉ còn lại Tần Hạo và Oanh Oanh.

Tần Hạo định ra khỏi cửa vì chán chẳng buồn ở nhà.

“Anh Tần, người nhà của tôi sắp tới rồi, anh mua chút đồ mang về giúp tôi được không? Nếu không, tôi sẽ đi đón chị Giai Oánh với anh đấy!”, Oanh Oanh đột nhiên lên tiếng.

“Người nhà sao?”, Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ. Anh thầm nghĩ, không phải cô ấy nói họ không còn ruột thịt thân thích sao? Sao giờ lại có khách chứ? Nhưng nhìn nụ cười mờ ám của cô thì anh chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn bất lực nói: “Bà dì ghé mà vẫn còn tinh thần nhỉ. Tôi phục cô thật đấy!”

“Tôi là người trước giờ luôn lạc quan. Tâm thái tốt thì mới trẻ lâu được. Hãy nhìn đi, làn da này, cơ thể này! Chậc chậc, đến cả bản thân tôi còn thấy rung động. Đáng tiếc có người nào đó lại bị mắt kém!”

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận