Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Tần Hạo mặc kệ cô ấy. Anh đi ra ngoài, lái xe tới công ty của Thẩm Giai Oánh, đợi cô đi ra. Đợi đến năm rưỡi, anh bèn gọi điện thoại cho Thẩm Giai Oánh.

Ngày hôm nay, Thẩm Giai Oánh khá ngại gặp người khác. Tâm trạng cô luôn bất an. Buổi sáng khi tới công ty, người chị em có quan hệ khá tốt thường ngày bỗng chạy tới trêu ghẹo: “Hôm nay trông sắc mặt của chị Oánh tốt nhỉ. Sao thế? Được biết hương vị đàn ông rồi hả? Chậc chậc, cha nội nào mà có phúc thế?”

Thẩm Giai Oánh xấu hổ cúi đầu: “Làm gì có, đừng nói linh tinh!”

Rõ ràng miệng nói không nhưng cơ thể thì lại đang bán đứng cô. Nhìn vẻ mặt phơi phới hớn hở như vẫn còn dư âm kia là biết ngay tối qua cô đã rất vui vẻ.

Bị người chị em quấn lấy chêu trọc một hồi lâu, cuối cùng cô không chịu nổi nữa phải thừa nhận, rằng cô đã có bạn trai.

Vừa tan làm, nhận được điện thoại của Tần Hạo, Thẩm Giai Oánh mừng lắm. Người chị em kia thấy vậy lập tức bao vây, nói là muốn gặp bạn trai của cô. Thẩm Giai Oánh chẳng có lý do gì để từ chối nên đã đồng ý và cảm thấy có chút tự hào.

Cô đi xuống tầng. Từ xa đã nhìn thấy Tần Hạo ngồi trong xe đang vẫy tay với cô. Thẩm Giai Oánh chạy tới. Đồng nghiệp nhìn thấy thì cạn lời. Điều gì đã khiến một chị cả nho nhã như cô trở thành một cô thiếu nữ si tình đến thế chứ? Là tình yêu sao!

“Đây chính là bạn trai của tôi – Tần Hạo. Đây là đồng nghiệp của em em. Tên thật thì em không nói nữa, còn nickname là Lạc Lạc!”

Thẩm Giai Oánh giới thiệu đôi bên với nhau và tinh nghịch không nói ra tên thật của đối phương. Không phải cô cố tính muốn giấu mà chỉ cảm thấy có thể Tần Hạo không có hứng thú. Bởi vì cô gái Lạc Lạc trông không được ưa nhìn cho lắm.


Tần Hạo lịch sự chào hỏi Lạc Lạc. Thế mà đối phương lại đánh giá anh bằng ánh mắt dò xét. Cô ta liếc nhìn cách ăn mặc hết sức bình thường của anh thì tỏ vẻ thất vọng. Khi nhìn lên mặt thì mới lẳng lặng gật gù hài lòng được đôi chút: “Xin chào, anh Tần Hạo phải không. Cũng được đấy. Chị Oánh của chúng tôi nhìn người được đấy nhỉ!”

Câu nói thẳng thừng khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Nhưng Thẩm Giai Oánh chỉ mỉm cười, không hề bận tâm. Người khác nói thế nào cô không quan tâm. Chỉ cần cô thấy ok là được. Hơn nữa, chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong thì quả là một cách làm không được thông minh cho lắm.

Tần Hạo cũng chỉ khách sáo đến vậy. Anh thản nhiên nói: “Đi thôi!”

Thẩm Giai Oánh đang định giơ tay chào tạm biệt Lạc Lạc thì không ngờ cô ta đã tự mở cửa, cười nói: “Vừa hay tôi cũng định đi trung tâm thành phố shopping, tôi đi nhờ xe chắc không sao chứ?”

“Được thôi!”, Thẩm Giai Oánh đương nhiên chẳng thể từ chối. Mặc dù bản thân cô rất muốn một mình lên xe thân mật với Tần Hạo đôi chút.

Lạc Lạc ngồi vào trong bèn bám lấy Tần Hạo hỏi ngược hỏi xuôi. Nào là làm việc ở đâu? Xe có phải của anh không? Lương một tháng bao nhiêu? Nhà mua ở đâu? Vân vân và mây mây.

Tần Hạo mỉm cười, cũng chẳng có gì để nói với loại người này bèn thản nhiên đáp lại: “Xe không phải của tôi. Nhà thì chưa mua. Tạm thời đang thất nghiệp, nên không có lương!”

“Hả?”, Lạc Lạc há mồm, tỏ vẻ kinh ngạc. Thực ra cô ta đã sớm đoán ra như vậy nên không khỏi nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường và cười khan: “Thế à, ha ha!”

Tần Hạo không nói thêm gì nữa.

Ở ghế sau, Lạc Lạc kéo Thẩm Giai Oánh lại gần nói nhỏ. Nói một hồi cũng đến khu chợ của thành phố thì Lạc Lạc mới xuống xe. Trước khi đi, cô ta còn nói cảm ơn, sau đó bổ sung thêm một câu: “Muốn tìm việc thì có thể nhờ chị Oánh nói một tiếng với tôi. Tôi làm ở bộ phận nhân sự, chuyện đó tôi có thể giúp được!”

“Cảm ơn!”, Tần Hạo mỉm cười nói với cô ta.

Lạc Lạc hứ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Thẩm Giai Oánh ái ngại nhìn Tần Hạo. Không cần nghĩ cũng biết những lời Lạc Lạc vừa nói nhỏ với cô là gì. Mặc dù trong lòng cô không cảm thấy như vậy nhưng lại không thể nói thẳng ra. Dù cô ta là chị em tốt nhưng cũng không dễ phản biện lại.

Tần Hạo cười: “Ngại à, hại em cảm thấy xấu hổ. Biết vậy anh chém gió cho rồi!”

“Không sao!”, Thẩm Giai Oánh cười dịu dàng, nháy mắt với anh: “Như vậy tốt hơn, để tránh anh chém gió thành bão khiến con gái nhà người ta rung động thì em sẽ hối hận chết mất. Em không muốn ai tranh giành với em cả!”


Tần Hạo cười lớn: “Anh nào tuyệt vời như em nghĩ?”

“Trong mắt em, anh tuyệt vời như vậy đấy!”, Thẩm Giai Oánh cười dịu dàng, đôi mắt chan chứa tình.

Khi sắp về tới, Tần Hạo đột nhiên nghĩ tới hai cô gái đang ở trong nhà mới nghĩ tới thứ mà Oanh Oanh nhờ mua trước khi đi. Anh bèn đậu xe bên đường, định lên tiếng thì bỗng nghĩ ra nhỡ đâu Thẩm Giai Oánh nghe được việc Oanh Oanh nhờ anh mua giúp đồ dùng cá nhân kia lại có suy nghĩ lệch lạc thì sao?

“Sao thế?”, Thẩm Giai Oánh tò mò hỏi.

“Không có gì, anh đi mùa ít đồ!”

Tần Hạo vào siêu thị mua một bọc đồ ăn vặt và nhét cái gói đó xuống dưới cùng. Sau khi lên xe, anh suy nghĩ, nếu như Thẩm Giai Oánh phát hiện ra thì sẽ nói thật. Còn nếu không thì thôi.

Thẩm Giai Oánh chỉ cười, căn bản không nhìn xem anh mua những gì: “Lớn tướng thế này rồi mà còn ăn vặt. Thật bó tay!”

Tần Hạo thở phào, nhưng không ngờ vừa về tới nhà thì gặp phải tình huống toát mồ hôi lạnh.

Vừa bước vào cửa, Oanh Oanh đã lao lên đón như một cơn gió. Cửa mở ra, Tần Hạo chỉ thấy một mình cô ấy đứng trước cửa, vội vàng nói: “Mua về chưa, đang vội dùng đây này!”

Tần Hạo xách một cái túi to đùng, lập tức ngây người.

Lúc đi lên lầu, Thẩm Giai Oánh nhận được một cuộc điện thoại nên né qua một bên nghe, không đi cùng anh. Đúng lúc này cô đã gọi điện xong bèn tò mò thò đầu vào hỏi: “Cái gì mà vội dùng thế?”


Mặt Tần Hạo tối sầm. Anh đứng run rẩy ớn lạnh trước cửa. Đang định nói thật thì thấy Oanh Oanh nói với vẻ nghiêm túc: “Xì dầu ấy, có mua không?”

“Quên rồi!”, Tần Hạo ngại ngùng trả lời.

“Đúng là! Xào rau mà không có xì dầu thì làm gì còn mùi vị gì! Không ngon đâu. Mà thôi, để tôi xem ít còn lại trong bếp có đủ không!”, nói xong, cô lập tức lao vào bếp, đổ cả nửa chai xì dầu còn lại vào trong bồn rửa bát rồi lại lao đi khiến Yên Yên trông thấy phải há mồm trợn mắt, cảm thấy hết sức khó hiểu.

Yên Yên đúng là hợp làm bảo mẫu. Lúc này cô ấy đang định đi nấu ăn tối. Thẩm Giai Oánh cảm thấy hơi ngại, thế là sau khi thay đồ cô cũng vào bếp phụ giúp, đồng thời nhìn chai xì dầu trống không thì cảm thấy kỳ lạ: “Sao dùng nhanh hết thế. Tôi nhớ là mới mua chưa tới một tuần mà!”

“À thì là mà không cẩn thận đổ hơi nhiều!”, Yên Yên ngại ngùng nói.

Nhân lúc Thẩm Giai Oánh vào trong bếp, Tần Hạo bèn móc ra gói băng vệ sinh vứt cho Oanh Oanh. Cô gái nháy mắt và gửi anh một nụ hôn gió rồi chạy vào bếp.

Bốn người ăn uống cười nói vui vẻ. Yên Yên chịu trách nhiệm việc nội trợ, Oanh Oanh thì tỏ vẻ dè dặt trước mặt Thẩm Giai Oánh, diễn hình tượng chị cả mẫu mực, giúp rửa dọn chén bát.

Ăn cơm xong, Thẩm Giai Oánh pha trà. Còn Tần Hạo ngồi xuống ghế sô pha giống như một ông lớn.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận