Làm xong việc nhà, Yên Yên ngoan ngoãn ngồi xem ti-vi, không giành điều khiển, cũng chẳng ồn ào. Đến giờ thì cô ấy đi ngủ, vô cùng vâng lời, dường như còn ngày càng ngoan ngoãn hơn.
Oanh Oanh thì khác xa. Khi Thẩm Giai Oánh ở nhà, cô ấy luôn giữ hình tượng thục nữ. Nhưng chỉ cần Thẩm Giai Oánh vắng mặt, Oanh Oanh liền bộc lộ bản tính, không hề có chút liêm sỉ nào.
Tần Hạo cảm thấy được sống cùng ba người đẹp quả là những ngày tháng đến thần tiên cũng phải ngưỡng mộ. Mỗi trưa, anh đều đến quán cà phê đối diện tập đoàn Triều Dương ngồi cả buổi.
Oanh Oanh bám theo anh được hai lần thì không theo được nữa. Nguyên nhân là vì Tần Hạo quá nhàm chán, chẳng nói năng câu nào. Anh cứ ngồi im đọc tạp chí, uống cà phê. Điều này khiến một kẻ sôi nổi như Oanh Oanh cảm thấy vô vị cực kỳ.
Nhưng cô ấy không biết rằng, kể từ sau ngày hôm ấy, hai người họ như thể đã hẹn trước với nhau vậy. Trưa nào Lâm Vũ Hân cũng đến quán ngồi một lát, đến giờ vào làm việc thì rời đi.
Dù rằng mỗi ngày đều có một khoảng thời gian ở cùng một nơi, cả hai chưa bao giờ chạm mặt. Tần Hạo lặng lẽ dõi theo Lâm Vũ Hân. Còn Lâm Vũ Hân lại chẳng biết đến sự tồn tại của anh.
Cho đến một hôm, Tần Hạo vẫn ra ngoài như mọi khi. Oanh Oanh đột nhiên chạy theo anh, nói là ở nhà ngột ngạt quá nên muốn đi chơi.
Lúc cả hai đến quán cà phê thì khách ở đấy lại đông hơn mọi ngày. Vị trí quen thuộc của Tần Hạo đã bị người khác ngồi vào. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng đành chọn một chỗ không được khuất lắm.
Ngồi đó với tâm thế cầu may, khiến anh trở nên ngại ngùng.
Lúc Lâm Vũ Hân đến quán, cô vẫn ngồi vào vị trí thường ngày. Thời gian nghỉ trưa trôi qua rất nhanh. Cô vốn dĩ không để ý đến chỗ Tần Hạo. Lúc cô đứng dậy thanh toán, nhân viên phục vụ nói rằng đã có người trả tiền cho Lâm Vũ Hân rồi.
Nhân viên phục vụ chỉ về phía Tần Hạo, bảo rằng người khách thanh toán giúp cô vẫn chưa đi.
Lâm Vũ Hân bèn tiến đến cảm ơn theo phép lịch sự.
Nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, bước chân bỗng khựng lại. Sự vui mừng lẫn kinh ngạc thấp thoáng hiện lên, nhưng khi cô nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh anh, gương mặt bất giác tối sầm lại.
Bây giờ sắc mặt của Tần Hạo vô cùng tệ. Oanh Oanh như một viên kẹo bám dính, ôm chặt lấy cánh tay anh, muốn đẩy cũng chẳng đẩy được. Nếu anh dứt khoát đẩy ra, chẳng biết người phụ nữ không biết xấu hổ này sẽ nói lung tung những gì. Tần Hạo không tin tưởng Oanh Oanh một chút nào.
“Cảm ơn. Tôi xin nhận ý tốt của hai người. Nhưng không cần thanh toán cho tôi đâu!”, Lâm Vũ Hân lãnh đạm nói, sau đó đưa thẻ cho nhân viên phục vụ.
Tần Hạo đứng dậy nhìn cô, nhất thời không biết phải nói gì.
Oanh Oanh cười đáp: “Không sao mà. Nhà bọn tôi cũng chẳng thiếu tiền. Anh Tần, anh thấy có đúng không nào?”
“Câm miệng!”, Tần Hạo nổi cáu. Rõ ràng người phụ nữ này cố tình gây chuyện. Giữa anh và Oanh Oanh vốn chẳng có chút quan hệ gì, thế mà còn gọi Tần Hạo là “anh Tần”, nghe đến nổi cả gai ốc.
“Tôi cũng không thiếu tiền. Hai người cứ giữ lại để mua sữa bột đi!”, Lâm Vũ Hân bình thản nở nụ cười, cố gắng dằn lại cảm giác đau đớn trong lòng. Dứt lời, cô xoay người rời đi, không muốn nán lại nói chuyện với hai người kia nữa.
Rời khỏi quán cà phê nhưng Lâm Vũ Hân lại không về công ty. Như thể đánh mất phương hướng, cô không biết phải đi về đâu. Cô bỗng dừng lại, đưa tay ôm ngực, cảm giác đau đến khó thở.
“Mình thật ngu ngốc!”, Lâm Vũ Hân lẩm bẩm, khóe mắt cũng ướt nhòe.
Không khí trong quán cà phê bây giờ đang vô cùng lạnh lẽo. Tần Hạo nhìn chằm chằm Oanh Oanh bằng ánh mắt lạnh băng nhưng chẳng hề lên tiếng.?ru?ệ? ha???ì??ga? tra?g chí?h ﹢? r ù?? r u? ệ?﹒V? ﹢
“Anh nhìn tôi làm gì? Tôi đẹp lắm phải không?”, Oanh Oanh vừa ăn kem vừa vô tư hỏi.
Việc thanh toán vừa rồi đúng là do Oanh Oanh làm. Cô ấy lẳng lặng trả tiền giúp Lâm Vũ Hân là để Lâm Vũ Hân biết rằng có một người đàn ông ngày nào cũng có mặt ở đây để bảo vệ cô.
Oanh Oanh vốn chẳng có ý kiến gì với Lâm Vũ Hân, thậm chí còn có phần thông cảm. Người khiến cô ấy khó chịu là Tần Hạo. Tên này ở nhà thì tình cảm với Thẩm Giai Oánh, ra ngoài thì lại vương vấn một người phụ nữ khác. Muốn một chân đạp hai thuyền cơ, kinh tởm.
Phải rồi, còn vị đại tiểu thư nhà Oanh Oanh nữa. Chẳng biết bị làm sao, cứ một mực tin tưởng vị thiếu gia bị ruồng rẫy của nhà họ Tần này!
“Cô bao đồng quá rồi đấy.”
Tần Hạo lạnh lùng cất lời.
Oanh Oanh giả ngốc: “Sao thế? Không phải đấy là bạn của anh à? Tôi trả tiền, mời bạn anh một cốc cà phê thì có gì sai đâu? Còn nữa, tôi hỏi anh. Anh như thế này, Thẩm Giai Oánh có biết không?”
“Có lẽ… là biết!”, Tần Hạo nhất thời cảm thấy mịt mờ.
Anh làm như thế rốt cuộc là đúng hay sai? Anh không muốn phát sinh thêm chuyện gì với Lâm Vũ Hân nữa. Chỉ là, anh từng hứa với Lâm Phong Dụ sẽ bảo vệ cô.
Oanh Oanh không nhịn được nữa, chính cô ấy cũng chẳng rõ vì sao. Mặc kệ thân phận và nhiệm vụ của mình, Oanh Oanh bực tức nói: “Tôi thật sự không hiểu chị Giai Oánh thích anh ở điểm nào?”
Tần Hạo lặng người, không nói gì!
Đúng vậy! Rốt cuộc vì sao Thẩm Giai Oánh lại thích anh? Có cảm giác an toàn sao? Nhưng anh nào đã thể hiện được sức mạnh gì lớn lao đâu. Ngược lại, anh tựa như biến thành kẻ được cô chăm sóc bao nuôi vậy.
“Đàn ông đều đa tình. Đây là sự thật, không cần phải nhìn tôi như thế. Quan trọng là, anh đủ bản lĩnh để đa tình hay không? Anh có khả năng bảo vệ người phụ nữ anh yêu không bị tổn thương, giúp người đó hạnh phúc được không? Nếu như là không, vậy anh dựa vào cái gì để chân đạp hai thuyền?”
Bỗng nhiên Oanh Oanh trở nên vô cùng đứng đắn, phong thái lẳng lơ trước đó hoàn toàn biến mất. Chỉ là nếu cô ấy trưng ra vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt lạnh lùng hơn thì lời nói sẽ thêm phần thuyết phục. Cô ấy vừa mút kem vừa nói lý lẽ như thế này trông rất buồn cười.
Tần Hạo nghe xong thì bỗng ngây người. Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Cho rằng bản thân đủ tài giỏi, không bị ức hiếp, không bị cuộc đời trói buộc thì có thể tự do sống theo ý mình.
Nhưng anh chưa bao giờ đứng trên góc nhìn của phụ nữ để suy nghĩ.
Anh lợi hại đấy, ẩn mình cũng tài đấy. Nhưng người ta không biết những điều ấy. Họ chỉ xem anh như một kẻ bám váy tầm thường, vậy anh dựa vào đâu để dây dưa nhiều người đẹp như thế?
Khiến một phụ nữ xinh đẹp giàu đi theo anh, vừa không danh không phận vừa chịu ấm ức, vậy người đời sẽ nghĩ thế nào đây?
Tần Hạo ngẩn người rất lâu, vẻ mặt dần dần trở nên kiên định.
Oanh Oanh thầm đắc ý, cảm thấy mở cờ trong bụng.
“Đúng rồi, chính là như vậy đấy. Thể hiện năng lực của anh cho tôi xem nào!”
Tần Hạo ngẫm nghĩ hồi lâu rồi bỗng đứng dậy: “Đi thôi!”
“Đi đâu? Này, tôi chưa ăn xong mà!”
Oanh Oanh cầm theo cây kem vẫn chưa ăn xong vừa chạy theo. Kem còn dính trên khóe miệng cô, trông buồn cười cực kỳ.
Tần Hạo lái xe trở về nhà của Thẩm Giai Oánh. Vừa mở cửa ra, anh nhìn thấy Yên Yên đang tập yoga.
- -------------------