Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

“Tôi tìm bạn trai, có ba yêu cầu. Một, giỏi võ; hai, không nhịn nhục khi bị kẻ khác ức hiếp; ba, chỉ để tôi bắt nạt.”

Diệp Minh Không lắc đầu bất lực nhìn cô cháu gái trên võ đài, vừa bực dọc vừa thấy buồn cười: “Cái con bé này. Nói mà chẳng biết ngượng, đúng là không hiểu chuyện gì cả!”

“Chúng ta cũng chẳng phải người ngoài. Tôi khá thích tính cách thẳng thắn này của Vô Song. Cháu tôi cố gắng giành được trái tim của Vô Song thì tốt quá. Vô Song mà trở thành cháu dâu của nhà họ Trịnh, chúng tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với con bé!”, Trịnh Hoài Viễn cười ha ha nhìn cô gái trên võ đài, ánh mắt lấp lánh vẻ tán thưởng.

Tôn Đắc Thắng cười lạnh lùng: “Con trai nhà họ Trịnh ong bướm như thế, chẳng biết lấy vợ rồi định lấy vợ hai hay không?”

“Vớ vẩn. Tên họ Tôn kia, ông không lên tiếng, cũng chẳng ai bảo ông câm đâu!”, Trịnh Hoài Viễn giận dữ, đập bàn đáp trả.

“Được rồi, là chuyện của bọn trẻ thôi mà. Lần này cũng chỉ là mượn một lý do để bọn nó luyện tập, xem thực lực thế nào thôi!”, Diệp Minh Không là chủ ở đây, vội vàng hòa giải. Hai người này cứ gặp là cãi nhau, đúng là hết nói nổi. Cả hai cộng lại cũng hơn một trăm tuổi rồi. Nhưng nếu không tách ra, nói không chừng hai người sẽ động tay động chân với nhau mất.

Diệp Vô Song tiếp tục: “Nói rõ với mọi người trước. Lần tỷ võ lần này, tôi sẽ chỉ định một vị so tài cao thấp với từng người một. Người thắng mới có cơ hội. Nếu không thì xin lỗi nhé, tiểu thư đây không thích phế vật đâu!”

Diệp Vô Song tỏ vẻ nghiêm nghị nói. Đám đàn ông bên dưới ngước nhìn cô ta, cảm thấy rất buồn cười, nhưng chẳng ai dám cười thành tiếng. Bởi vì Diệp Vô Song đúng là toát ra khí chất tiểu thư khuê các khiến cho kẻ khác say mê, không phải cô gái nào cũng bì được.

Tần Hạo cũng cảm thấy hơi rung động. Anh thầm nghĩ, liệu mình có nên chịu ấm ức một tí, hạ gục cô nhóc này không nhỉ.


Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong giây lát thì đã hoàn toàn biết mất.

Vì câu nói tiếp theo của Diệp Vô Song.

“Nếu mọi người cảm thấy không đáng khi phải chiến đấu một mất một còn vì con bé như tôi, vậy thì tôi xin nói luôn. Tôi sẽ đồng ý làm một chuyện cho người thắng cuộc. Bất cứ chuyện gì, Diệp Vô Song này cũng làm được!”

Nghe xong, toàn bộ thanh niên ở đấy đều kích động. Có thể ôm cô nàng xinh đẹp này vào lòng làm vài chuyện không đứng đắn thì quả là sung sướng.

Quan trọng nhất là họ có thể phô diễn tài năng trước mặt các trưởng bối. Điều này giúp ích rất lớn cho tương lai của bọn họ. Biết đâu người kế thừa thứ hai của gia tộc còn có thể nhảy lên đứng đầu sau cuộc tỷ thí này.

Hôm nay có rất nhiều gia tộc danh tiếng xuất hiện.

“Tôi không nhiều lời nữa. Bắt đầu ngay bây giờ nhé! Người tôi chỉ định, là… anh!”, Diệp Vô Song đưa tay ra, dịch chuyển một hồi rồi chỉ thẳng vào Tần Hạo giữa đám đông.

Ai nấy đều tản ra. Tần Hạo bất lực nhìn Diệp Vô Song, cười nói: “Tôi không định tham gia!”

“Anh không tham gia?”

Diệp Vô Song ngẩn người, lập tức nổi giận. Cô ta nghĩ đối phương đang xem thường mình. Trừng mắt nhìn anh, Diệp Vô Song thầm mắng: “Mười năm trước đã chê bai tôi. Bây giờ vẫn dám xem thường tôi!”

Giơ hai tay ra, Tần Hạo đáp: “Đúng là tôi không có hứng thú!”

Diệp Vô Song biến sắc, nghiến chặt răng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Tần Hạo. Cô ta phẫn nộ hét: “Lên đây cho tôi!”

“Để làm gì?”, Tần Hạo sững người trước tiếng thét của Diệp Vô Song. Mọi người xung quanh đều đang nhìn anh. Ngại đôi co với phụ nữ, anh đành nhảy lên võ đài. Đứng cách xa cô ta, anh hỏi: “Làm gì vậy?”

“Qua đây!”

Diệp Vô Song ngoắc tay với anh, phong thái đầy ngạo nghễ.

Tần Hạo nhìn xung quanh. Ai nấy đều im lặng hướng mắt về anh. Cảm thấy mình mà nghe theo lời cô ta thì mất mặt quá, anh bèn nói: “Cô gọi thì tôi phải qua à, thế thì mất mặt tôi lắm!”


Diệp Vô Song trừng mắt nhìn anh giận dữ. Nghĩ ngợi một hồi, cô ta quyết định tiến lại gần anh. Lúc còn cách anh một mét, cô ta dừng lại. Căng thẳng siết chặt nắm đấm, cô ta có vẻ chần chừ về chuyện sắp phải làm.

“Cô tính làm gì?”, Tần Hạo e dè hỏi. Anh chỉ sợ cô ta bị anh chọc tức, sẽ ném ra một quả bom tự nổ.

Sau đó, Diệp Vô Song bỗng nhiên gào to: “Người tôi đang thích chính là anh ta. Ai có bản lĩnh đánh chết anh ta, tôi sẽ lấy người đó!”

Dứt lời, cô ta bèn vội vàng nhảy khỏi võ đài, nấp vào đám con gái bên dưới.

“Đúng là làm càn!”

Diệp Minh Không đập mạnh vào tay ghế. Một lúc sau, Diệp Minh Không đành lắc đầu nói: “Thôi vậy. Cũng chẳng có phần thưởng gì. Bọn trẻ cũng không nghiêm túc. Cứ để chúng nó thoải mái càn quấy vậy!”

Những người lớn tuổi đều xem là trò vui thôi. Thật ra chuyện tỷ võ này cũng chẳng quan trọng gì.

Hai người đang sững sờ lúc này chỉ có Lâm Vũ Hân và Tần Hạo.

Tần Hạo có chết cũng không ngờ Diệp Vô Song lại dám nảy ra ý này. Cô ta cũng mặt dày thật, có thể nói những lời như vậy trước mặt bao nhiêu trưởng bối và mọi người.

Chuyện này đã kích thích lòng hiếu thắng của các thanh niên còn lại. Đặc biệt là một kẻ chẳng rõ lai lịch như Tần Hạo khiến thiếu gia của các gia tộc quyền thế đều cảm thấy rất gai mắt.

Lâm Vũ Hân thật sự đã đứng ngẩn ngơ ở đấy, tâm trạng khó chịu vô cùng. Cô cũng chẳng biết vì sao nữa. Chẳng phải giữa anh và cô đã không còn quan hệ gì nữa rồi ư? Tại sao cô vẫn nghĩ về anh cơ chứ?


Anh cũng giỏi thật đấy. Ngay cả đại tiểu thư nhà họ Diệp cũng thích anh. Tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương như cô nào đáng là gì trong mắt anh!

“Mọi người cùng xông lên cũng được đấy!”, sợ nhiều người như thế vẫn không đánh chết được Tần Hạo, bèn tiếp tục kích động bọn họ.

Những thanh niên kia đều rất cao ngạo, dĩ nhiên sẽ không xông lên cùng lúc. Bọn họ đều tự tin ngời ngời. Một tên có vẻ ngoài hơi mập mạp nhảy lên võ đài. Anh ta mặc đồ thường, kiêu ngạo giơ ngón cái về phía Tần Hạo, sau đó chĩa thẳng ngón tay xuống: “Để tôi xem xem anh có bản lĩnh gì nào!”

Vội xua tay, Tần Hạo rất muốn nói: “Tôi chẳng có bản lĩnh gì đâu. Chuyện này xem như xong rồi nhé, nhường đại tiểu thư nhà họ Diệp cho anh đấy.”

Nhưng nói như thế chẳng khác gì vả mặt nhà họ Diệp. Tần Hạo đành phải vờ vịt: “Thế thì phải xem anh muốn thấy bản lĩnh gì của tôi. Nếu anh muốn biết về bản lĩnh tán gái thì thôi, có biết cũng chẳng học được đâu!”

Phía dưới vang lên một tràng cười khiến tên mập trên võ đài vô cùng xấu hổ. Đúng là anh ta không giỏi tán tỉnh phụ nữ.

“Độc mồm độc miệng lắm. Tôi phải đánh cho anh câm mồm lại!”, tên mập ấy bày ra tư thế sẵn sàng tiếp chiêu. Thấy Tần Hạo khoanh tay đứng đó nhìn mình đầy khinh thường, anh ta bèn điên tiết xông đến.

“Ha ha, đây chắc là con trai nhà họ Hạng. Anh ta đang dùng quyền pháp Kenpo do bố truyền dạy. Sức mạnh rất lớn, kết hợp với ưu thế về hình thể, khí thế khá lắm!”

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận